“Cậu nói vậy… là có ý gì thế Cửu Cửu?”
Hàn Mai Linh cười cứng đơ: “Mình thật sự
không có ý gì đâu, có phải cậu đang nghi
ngờ mình không?”
“Không phải như thế!” Thẩm Cửu lắc
đầu: “Sao mình lại nghi ngờ cậu chứ?”
Chỉ là cô lo Hàn Mai Linh gần gũi với Dạ
Âu Thần quá thì Dạ Âu Thần sẽ dễ dàng
ra tay với cô ấy, dù sao cô cũng cảm thấy
Dạ Âu Thần kia không nói chơi đâu.
Hơn nữa lời đồn bên ngoài cũng không
nhất định đều là thật.
Nói anh ta tàn tật có thể là thật, nhưng
chuyện không thể làm tình thì chắc chỉ là
tung tin vịt thôi.
Gì thì gì, cảm giác trong tay cô lúc sáng
là thật.
“Cửu Cửu, nếu cậu không nghi ngờ
mình thì sao lại nói vậy chứ?” Biểu cảm
trên mặt Hàn Mai Linh trở nên bối rối, cô
cụp mắt hạ giọng nói: “Có phải do vừa
nãy bà chủ nói thế nên cậu hiểu lầm rồi
không? Nhưng không phải mình đã nói
với cậu là bà chủ chỉ nói đùa thôi sao?
Nếu cậu còn không tin mình, lần sau để
mình dẫn Lý Dược Minh tới nói chuyện với
cậu.”
Thẩm Cửu không nói gì, chỉ hơi nhăn
mày nhìn cô ấy, muốn giải thích nhưng lại
không biết nên nói từ đâu.
Hàn Mai Linh cho rằng cô không tin bèn
vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Bây giờ mình sẽ gọi cho Lý Dược Minh
luôn!”
Thẩm Cửu giữ tay cô ấy lại, Hàn Mai
Linh ngẩng đầu nhìn cô.
“Cậu không cần gọi cho anh ấy, không
phải mình không tin cậu, chỉ là mình…” Cô
phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói là
cô lo lắng Dạ Âu Thần sẽ làm gì cô ấy
sao? Nhưng nói chuyện đó ra cứ có cảm
giác như là đang bán đứng Dạ Âu Thần.
“Chỉ là sao?” Hàn Mai Linh thấy cô
muốn nói lại thôi thì dò hỏi.
Thẩm Cửu sốt ruột cắn môi dưới: “Mình
không biết phải giải thích thế nào với cậu,
nhưng Mai Linh à, không phải chúng ta là
bạn tốt sao? Cậu nghe lời mình được
không? Tránh xa anh ta ra đi!”
Hàn Mai Linh xụ mặt xuống: “Cửu Cửu,
cậu thích anh ấy rồi sao?”
Thẩm Cửu nghe thế thì sững người:
“Cậu nói gì vậy?”
“Nếu không phải do cậu thích anh ấy
thì tại sao lại muốn mình cách xa anh ấy?
Hơn nữa mình cũng đâu có lại gần Dạ Âu
Thần? Cậu thế này chẳng khác gì vì thích
người ta mà có mong muốn chiếm hữu cả.
Thẩm Cửu trợn tròn hai mắt. Cô thích
Dạ Âu Thần ấy hả? Đó là chuyện không
thể nào, anh nói năng khó nghe như vậy,
hơn nữa cô ngăn cản Mai Linh chỉ là vì sợ
Dạ Âu Thần sẽ làm gì cô ấy chứ không có
lý do nào khác nữa.
“Không phải vậy đâu! Nhưng mình
không biết phải giải thích với cậu kiểu gì
nữa!”
“Đừng giải thích làm gì.” Hàn Mai Linh
quay mặt đi không nhìn cô nữa, chỉ là rõ
ràng tâm trạng đang không vui: “Cửu
Cửu, mình cứ nghĩ hai ta là bạn tốt, tin
tưởng nhau là điều cơ bản nhất, mình
cũng giúp cậu không ít chuyện rồi, nhưng
mà cậu lại cảm thấy mình có ý với Dạ Âu
Thần là sao vậy?”
Mặt mũi Thẩm Cửu tái nhợt, cô kéo tay
Hàn Mai Linh: “Không phải mình không
tin cậu đâu mà Mai Linh, cũng không có ý
nói cậu có ý với Dạ Âu Thần, chỉ là…”
Hàn Mai Linh đột nhiên thở dài, trở tay
nắm lấy tay cô, khẽ nói: “Cậu nghĩ xem tại
sao mình lại gọi anh ấy tới ăn sáng cùng
chúng ta? Mình là vì cậu hết đấy.”
“VI… mình?”
“Tuy nửa năm sau hai người sẽ ly hôn,
nhưng bây giờ trên danh nghĩa cậu vẫn là
vợ anh ấy mà, cậu sống ở nhà họ Dạ,
mình mong có thể tạo quan hệ tốt với Dạ
Âu Thần, giúp cậu sống ở nhà họ Dạ thoải
mái hơn. Cửu Cửu, rốt cuộc cậu có hiểu
tấm lòng của mình không?”
“Mình mong nửa năm sau này của cậu
ở nhà họ Dạ có thể bình yên vô sự trôi
qua, chúng ta là chị em tốt lâu như vậy,
chẳng lẽ cậu còn không hiểu sao?”
“Mai Linh… xin lỗi cậu.” Thật sự Thẩm
Cửu không ngờ cô ấy lại nghĩ cho mình
như vậy, cùng lắm cô cũng chỉ thấy Hàn
Mai Linh là do lịch sự nên mới mời Dạ Âu
Thần và Dạ Y Viễn, không ngờ cô ấy lại
suy nghĩ sâu xa như vậy, mà mình lại còn
lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Tự nhiên lại thấy bà chủ kia ăn nói khó
nghe quá.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu chợt thấy
trong lòng khó chịu, không nhịn được mà
đỏ hai mắt: “Mai Linh, mình thật sự không
hiểu lầm cậu, mình bảo cậu cách xa anh
ta… cũng là vì có nỗi khổ.”
“Được rồi được rồi, mình biết cậu có nỗi
khổ, không trách cậu đâu, nhưng mà
không được ngăn cản mình giúp cậu,
được không?” Hàn Mai Linh dịu dàng
khuyên cô, nhất thời Thẩm Cửu không
biết phải từ chối thể nào, chỉ đành gật
đầu.
“Vậy giờ chúng ta quay vào thôi, đừng
để mọi người đợi lâu.”
Sau khi quay lại, hai người Thẩm Cửu và
Hàn Mai Linh ngồi tách ra.
Dù sao Thẩm Cửu cũng là vợ của Dạ Âu
Thần, đương nhiên phải ngồi cạnh anh ta.
Cô vừa đặt mông xuống ghế đã nghe Dạ
Âu Thần lạnh lùng nói: “Lo lắng đến mức
đi bàn bạc đối sách với bạn à?”
Nghe vậy, động tác của Thẩm Cửu
cứng đờ, quay lại nhìn Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần hơi nghiêng đầu, ánh mắt
cực kỳ chuẩn xác nhìn thẳng mặt cô, hơi
cong môi: “Vô dụng thôi.”
Sắc mặt Thẩm Cửu tái nhợt, không đáp
lại lời Dạ Âu Thần.
“Bạn của cô rõ ràng là muốn quyến rũ
tôi, có tin không?”
Thẩm Cửu không đáp lời anh, không
ngờ Dạ Âu Thần lại còn hào hứng như
vậy, cơ thể cao lớn hơi nghiêng về phía
cô, môi mỏng để bên tai cô thấp giọng
nói, hơi nóng thở ra phả vào cổ cô, ngứa
ngứa.
Cơ thể nho nhỏ của Thẩm Cửu hơi run
lên, phản xạ có điều kiện muốn tránh ra
nhưng lại bị Dạ Âu Thần giữ chặt cổ tay.
“Nếu không tin thì chúng ta có thể đánh
CƯỢC ˆ
Đánh cược sao? Thẩm Cửu khẽ chớp
mắt một cái, cắn môi nói: “Chuyện này là
không thể nào nên tôi không cần phải
đánh cược với anh, thật nhàm chán!”
“Ha…” Dạ Âu Thần tự biên tự diễn nói
tiếp: “Nếu cô thua thì bỏ đứa con hoang
đó đi.”
Thẩm Cửu trợn tròn hai mắt không tin
nổi, bàn tay bên dưới nắm chặt lại thành
nắm đấm: “Đừng có mơ, đây là chuyện
không thể!”
“Sao? Sợ rồi à?”
Trong giọng nói của Dạ Âu Thần có
thêm vẻ giễu cợt khinh bỉ. Thẩm Cửu ưỡn
thẳng lưng lên: “Đánh cược kiểu này quá
nhàm chán, tôi không chấp nhận.”
“Không do cô quyết định đâu, dù sao
con hoang với bạn bè chỉ có thể chọn
một, cô nghĩ mình sẽ chọn ai?”
Thẩm Cửu: “…Dạ Âu Thần, anh đừng
quá đáng!”