Thẩm Cửu cũng không ở bệnh viện lâu,
sau khi bác sĩ đến kiểm tra một lượt, sau
khi Thẩm Cửu chắc chắn rằng mình
không sao, liền đề nghị muốn xuất viện.
Bác sĩ cau mày: “Tôi khuyên cô nên ở
bệnh viện quan sát thêm 2 ngày, dù sao
thân thể của cô vốn dĩ rất yếu.”
“Bác sĩ, tôi thật sự không sao cả, hôm
nay có thể xuất viện được không?”
Cuối cùng thấy Thẩm Cửu khăng khăng
muốn xuất viện, bác sĩ thấy cô cũng
không bị bệnh gì nghiêm trọng, dặn cô
sau này không được uống rượu mới đồng
ý cho cô xuất viện.
Lúc rời đi, Thẩm Cửu tự mình làm thủ
tục xuất viện, cô mượn Hàn Mai Linh một
ít tiền, nói là sau này sẽ trả lại, sau khi Hàn
Mai Linh biết được tình hình của cô vui vẻ
gửi tiền qua, hơn nữa còn nói cô không
cần phải trả lại.
Mặc dù Hàn Mai Linh nói như vậy,
nhưng Thẩm Cửu vẫn không lấy tiền của
cô, cô đã nhớ kỹ số tiền, đợi đến lúc lấy
lương sẽ trả lại cho cô.
Sau khi xuất viện, Thẩm Cửu quay về
nhà thu dọn, sau đó lấy tiền viện phí còn
dư mua cho mình hai bộ quần áo mới, sau
khi thay xong mới đi làm, đến chỗ làm
việc của mình, Thẩm Cửu liếc nhìn thời
gian, mặc dù đến muộn nhưng cô vẫn
ngồi vào vị trí làm việc của mình, sau đó
bắt đầu công việc.
Tài liệu lúc trước cô vẫn chưa hoàn
thành.
Thẩm Cửu ngồi xuống xử lý khoảng hơn
nửa tiếng, Lang An mặt không có biểu
cảm gì từ trong thang máy đi ra, đi ngang
qua chỗ làm việc của Thẩm Cửu mà
không thèm liếc mắt nhìn, sau đó lại vội
vàng lùi lại, dựa vào bên cửa nhìn Thẩm
Cửu.
“Trợ lý Thẩm?” Anh ta không nhìn nhầm
chứ? Người lúc này nên ở trong bệnh viện
sao lại đột nhiên xuất hiện ở công ty?
Lang An đưa tay lên dụi mắt.
Thẩm Cửu không ngẩng đầu lên, vẫn
chuyên chú nhìn tài liệu trong tay, ừ một
tiêng.
Lang An: ”….Trợ lý Thẩm, sao cô lại ở
đây?”
Hơn nữa, phản ứng này cũng quá bình
tĩnh rồi?
Thẩm Cửu ừ một tiếng: “Đây là vị trí làm
việc của tôi, tôi ở đây có điều gì kỳ lạ
sao?”
“Ý của tôi là…trợ lý Thẩm không phải cô
nên ở bệnh viện sao?”
“Xuất viện rồi.”
“Anh muốn đi vào tìm cậu Dạ đúng
không? Nhân tiện giúp tôi đưa tài liệu vào,
tôi không có thời gian.”
Nói xong, Thẩm Cửu đưa phần tài liệu
đã xử lý xong cho Lang An, Lang An chỉ
có thể đưa tay ra nhận lấy, sau đó gật đầu.
Sau khi đi vào phòng làm việc, Lang An
báo cáo xong công việc của mình, lại đưa
tập tài liệu mà Thẩm Cửu đưa cho anh ra.
“Cậu Dạ, đây là tài liệu mà trợ lý Thẩm
nhờ tôi đưa cho cậu.”
Nghe thấy vậy, Dạ Âu Thần ngẩng đầu
lên: “Cậu nói cái gì?”
“Rất kỳ lạ phải không, lúc này trợ lý
Thẩm nên ở trong bệnh viện mới đúng,
nhưng lúc tôi vừa đi đến phòng làm việc
của cậu chủ Thẩm đã nhìn thấy trợ lý
Thẩm quay lại làm việc, cậu Dạ, nếu như
không có chuyện gì tôi xin phép đi trước.”
Sau khi Lang An rời đi, bàn tay đang
cầm bút của Dạ Âu Thần hơi siết chặt lại,
cau mày.
Người phụ nữ đáng chết này, không
phải nên ở trong bệnh viện sao? Sao lại
xuất viện?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần đặt chiếc bút
trong tay xuống, quay ghế đi ra ngoài.
Thẩm Cửu gõ dòng chữ cuối cùng, sau
đó lưu tài liệu lại, bấm in, đang định muốn
đứng dậy đã nghe thấy một giọng nói
lạnh lùng.
“Tại sao lại xuất viện?”
Nghe thấy vậy, động tác đứng dậy của
Thẩm Cửu dừng lại, quay đầu nhìn về
phía phát ra âm thanh.
Dạ Âu Thần ngồi ở đó, khuôn mặt lạnh
lùng nhìn cô.
Bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh,
Thẩm Cửu dừng lại, sau đó giải thích nói:
“Cơ thể không có gì nghiêm trọng, nên
xuất viện trước, cậu Dạ.”
“Không có gì nghiêm trọng?” Dạ Âu
Thần nheo mắt lại, hơi thở trên người đột
nhiên trở nên mãnh liệt: “Không phải bác
sĩ nói cô phải ở trong bệnh viện quan sát
2 ngày sao? Tai cô sinh ra để trưng sao?”
Thẩm Cửu cắn môi dưới, siết chặt nắm
tay: “Cậu Dạ, đừng nói những lời khó
nghe như vậy? Tôi cũng đã hỏi qua ý kiến
của bác sĩ rồi mới xuất viện, bác sĩ đồng ý,
chứng tỏ sức khỏe của tôi không có vấn
đề gì.”
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần nhếch
lên, sau đó nở nụ cười lạnh.
“Cũng đúng, một người phụ nữ tâm cơ
sâu như cô, nói không chừng ngay cả bị
bệnh cũng là giả vờ, sao có thể để cho
bản thân mình xảy ra chuyện được chứ?”
Lời nói vừa rơi xuống, Dạ Âu Thần cũng
không quan tâm Thẩm Cửu có phản ứng
gì, trực tiếp quay người rời đi.
Lời nói của anh khiến Thẩm Cửu cảm
thấy rất tức giận nhưng trong lòng lại có
cái gì đó kéo cô lại, cô nắm chặt tay, đuổi
theo.
“Anh đã cảm thấy ngay cả bị bệnh tôi
cũng giả vờ, vậy tại sao anh còn phải đưa
tôi vào bệnh viện? Dạ Âu Thần lẽ nào anh
vẫn hay làm những chuyển vả mặt như
vậy sao?”
Động tác của Dạ Âu Thần dừng lại, sau
đó liếc mắt, giọng nói lạnh lùng giống như
đến từ địa ngục truyền đến.
“Lần sau có chết thì chết xa một chút,
đừng ở trước cửa công ty, tôi cũng sẽ
không thèm liếc nhìn cô.”
nam Cửu
Không cần thận, Thẩm Cửu đã cắn rách
môi dưới.
Dạ Âu Thần rời đi, Thẩm Cửu tức đến
mức hai vai run rầy.
Sau đó, cô rủ mắt xuống, cả người
giống như quả bóng bị xì hơi.
Bỏ đi, biết Dạ Âu Thần là người như thế
nào là được rồi, sau này cô cũng không
cần phải mong đợi nữa.
Thẩm Cửu bình tĩnh đưa tay ra lấy phần
tài liệu mà mình đã in, sau đó ghim lại, bỏ
vào trong kẹp tài liệu.
Lúc trước khi tan làm, Hàn Mai Linh gọi
điện thoại cho cô, nói cô ấy đã nấu canh
gà, muốn qua thăm cô, hỏi cô có thể
xuống dưới để dẫn cô ấy lên không.
Thẩm Cửu cảm thấy Hàn Mai Linh rất
có lòng, nghĩ đến cũng sắp tan làm rồi, để
cô ấy đi lên chắc cũng không có vấn đề
gì, nên cô đi thang máy xuống dẫn Hàn
Mai Linh lên nơi cô làm việc.
“A, Cửu Cửu, không ngờ có một ngày tớ
cũng có thể đến tập đoàn Dạ thị.”
“Đến đây….thì làm sao?”
“Tập đoàn Dạ thị là tập đoàn lớn nhất ở
Mạc Thành, người bình thường không có
cơ hội đến đây đâu, cho dù là anh trai tớ
cũng chưa chắc có cơ hội đến đây, dù sao
hai công ty cũng không hợp tác với nhau,
nhưng hôm nay nhờ vào phúc của cậu tớ
lại được đến đây.” Hàn Mai Linh ôm lấy
cô, rạo rực nói.
“Đúng rồi, đây là canh gà mà mình dặn
đầu bếp nhà mình làm cho cậu, bà ấy nói
với mình phụ nữ có thai uống là bổ nhất,
bên trong còn bỏ rất nhiều nguyên liệu,
mặc dù tớ không nói ra được là nguyên
liệu gì, nhưng bà ấy là người từng trải,
uống canh này chắc chắn không sai.”
Nói xong, Hàn Mai Linh mở hộp giữ
nhiệt ra, múc cho Thẩm Cửu 1 bát.
Hương thơm của canh gà lập tức tỏa ra
xung quanh, con sâu tham ăn trong bụng
của Thẩm Cửu bị đánh thức, vì vậy uống
mấy ngụm canh gà.