CHƯƠNG 584: AI SỢ ANH ẤY CHỨ?
Câu này khiến Dạ Âu Thần hơi bực mình, anh bóp chặt cằm cô hơn, đôi moi mỏng đang mím, anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt anh không có một tia ấm áp khiến Hàn Minh Thư kinh hồn bạt vía.
Giờ này anh lên đây, vừa nãy ở dưới lầu anh có gặp ai không?
Cô muốn hỏi nhưng lại không dám, vậy nên chỉ có thể nuốt những lời đó trong lòng.
“Tôi nghĩ là gì thì là như vậy?” Dạ Âu Thần hỏi ngược lại.
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, gạt tay anh ra rồi nói: “Sao anh lại lên đây? Không phải anh đã nói bảo tôi đợi anh dưới toà nhà công ty sao?”
“Ha.” Dạ Âu Thần nở nụ cười chế giễu: “Em có ở đó không?”
“Có chứ, tôi đang định đi xuống mà, chỉ là không ngờ anh lại đến nhanh như vậy thôi, sau đó tôi suýt nữa ngủ thiếp đi trên sofa.”
Đây là một cái cớ, đúng, cô đã nói dối anh.
“Suýt nữa đã ngủ mất hay là không dám đối mặt?”
Câu hỏi này khiến con ngươi Hàn Minh Thư co rút, cô nhìn Dạ Âu Thần gần trong gang tấc, đôi mắt màu mực sâu như biển, giống như có sức hút, gần như hút linh hồn cô vào trong.
Một lúc sau, Hàn Minh Thư chớp mắt, lạnh giọng nói: “Tôi có gì mà không dám đối mặt? Nếu anh chất vấn tôi thì anh đừng hỏi tôi.”
Dạ Âu Thần nheo mắt, lực bóp cằm cô càng mạnh hơn, cảm xúc nguy hiểm trong mắt càng nhiều thêm.
“Hỏi một câu cũng không được? Em đoán xem khi tôi tới đã gặp ai dưới lầu?”
Hô hấp Hàn Minh Thư cứng lại.
“Đây là lý do em nói dối tôi?”
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, né tránh ánh mắt anh.
“Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
Dạ Âu Thần lại càng không vui: “Trong lòng em, vị trí của anh ta quan trọng hơn tôi sao? Tiếc là dù anh ta rất quan tâm em, nhưng anh ta cũng chỉ là anh trai em thôi.”
Sau khi biết cô lừa dối mình, Dạ Âu Thần đã rời khỏi công ty trước, lái xe như điên đến đây, nhưng anh vẫn đến muộn một bước, vì anh trông thấy chiếc xe quen thuộc đang đỗ trước cửa công ty, anh còn nhớ rất rõ biển số xe đó.
Mới đầu khi biết Hàn Đông là anh trai Hàn Minh Thư, anh cũng bàng hoàng một thời gian.
Hơn nữa người anh trai này còn rất có ác cảm với anh.
Chắc Hàn Minh Thư sợ hôm nay hai người gặp nhau ở cổng công ty nên mới nói dối anh rằng cô đang ở siêu thị, để anh không tới công ty đúng không?
Mặc dù rất không vui vì cách làm này của cô, nhưng Dạ Âu Thần vẫn dừng xe ở đằng xa, nhìn Tiểu Nhan lên xe Hàn Đông bằng đôi mắt hung ác, xe đã đi hồi lâu anh mới lái xe tới đó.
Sau đó tới lúc như bây giờ.
“Câu này của anh có ý gì?” Hàn Minh Thư không vui nhíu mày, sao cô cảm thấy câu này của Dạ Âu Thần như đang nói cô và Hàn Đông có mối quan hệ gì không thể nói với người khác nhỉ?
Giây tiếp theo, Dạ Âu Thần bế cô lên khỏi ghế sofa, Hàn Minh Thư sợ ngã nên vội vòng tay lên ôm cổ Dạ Âu Thần, khuôn mặt xinh đẹp nổi giận: “Anh làm gì đấy? Thả tôi xuống.”
Dạ Âu Thần ôm chặt eo cô, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi sẽ cố gắng.”
“Cố gắng cái gì?”
“Có được sự đồng ý của anh ấy.”
Hàn Minh Thư: “…”
Anh bế cô xoay người đi ra ngoài, sắc mặt Hàn Minh Thư thay đổi: “Tôi còn chưa đi giày, thả tôi xuống.”
“Đừng đi nữa.”
Anh mặc kệ, bế cô ra khỏi văn phòng, sau đó đi thẳng xuống lầu, Hàn Minh Thư bị bế chân trần xuống dưới, lần này vì cô không đi giày nên dù thế nào Dạ Âu Thần cũng không đặt cô xuống.
Cửa thang máy đột nhiên mở ra, một giọng nữ kiêu ngạo vang lên.
“Vương An, tên khốn kiếp nhà anh, bà đây tăng ca anh cũng muốn đi theo tôi, vậy tôi không tăng ca nữa, phiền chết đi được!”
Nhậm Hoa vừa chửi rủa vừa xách túi bước vào, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong tháng máy, cô ta hét lên kinh ngạc, mở to mắt.
“Tôi không đi theo cô, lẽ nào cô còn đi theo người khác?” Vương An cũng vào thang máy, sau khi nhìn thấy cảnh này cũng ngẩn người tại chỗ, ngơ ngác hỏi: “Chuyện, chuyện gì thế này?”
Khoé miệng Hàn Minh Thư giật giật, không tình nguyện vùi mặt vào ngực Dạ Âu Thần, che kín lỗ tai.
Cô không nhìn thấy gì cả.
Nhậm Hoa sững sờ khoảng năm giây, hai người họ vẫn ngây ngốc đứng yên đó.
Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn hai người kia, môi mỏng khẽ mở: “Có đi không?”
Ánh mắt như mũi tên sắc nhọn này khiến sống lưng Nhậm Hoa ớn lạnh, cô ta gật đầu trong vô thức: “Đi!”
Sau đó cô ta kéo Vương An vào, hai người cùng nhau bước vào thang máy.
Vì Dạ Âu Thần đứng giữa thang máy, nên cô ta và Vương An chỉ có thể đứng chen chúc trong góc, hai người dựa rất sát vào nhau.
Bầu không khí trong thang máy rất kỳ lạ, Hàn Minh Thư rúc vào ngực ai đó giả chết, cô không thấy gì nên cô coi như không có chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng chỉ có vài tầng nhưng lại lâu như cả thế kỷ, cửa thang máy mở ra, Nhậm Hoa và Vương An không dám động đậy, Dạ Âu Thần lạnh lùng bế Hàn Minh Thư sải bước ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Vương An kéo góc áo Nhậm Hoa, nhỏ giọng hỏi.
Nghe vậy, Nhâm Hoa quay đầu trừng mắt nhìn Vương An: “Liên quan gì đến anh mà hỏi nhiều thế.”
“Khụ khụ, tò mò mà. Hơn nữa… người kia là tổng giám đốc tập đoàn Dạ thị đấy…”
“Hôm nay nhìn thấy gì, đừng nói ra!” Nhậm Hoa khoanh tay trước ngực, hung dữ cảnh cáo Vương An.
Vương An nghe vậy thì sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu, đảm bảo với nữ thần trong lòng: “Cô nói gì thì là vậy, tôi sẽ không nói đâu!”
Mặc dù rất tò mò nhưng thấy dáng vẻ của Nhậm Hoa như vậy thì chuyện này không phải lần đầu cô ta thấy, nên mới cảnh cáo anh ta không được nói ra.
“Nhưng tôi khá tò mò cô đứng về phía cô ấy từ khi nào vậy? Chẳng phải trước đây cô rất ghét cô ấy sao?”