“Nếu anh không tin, vậy tôi viết giấy nợ
cũng được, sau này tôi rời khỏi sẽ từ từ trả
cho anh!” Thẩm Cửu thấy anh quan sát
mình với thái độ không tin tưởng bèn sốt
ruột tiến lên.
“Đứng lại.”
Thẩm Cửu dừng chân lại, không hiểu ra
sao nhìn anh.
“Lùi về phía sau.”
Thẩm Cửu không hiểu gì cả, nhưng ai
bảo anh là Dạ Âu Thần chứ, chỉ có thể
chậm rãi xoay người.
Sau đó thì sao?
“Đi ra ngoài.”
Là sao? Không phải chuyện vẫn chưa
được giải quyết sao? Nhưng ở công ty
anh là cấp trên, Thẩm Cửu chỉ có thể
nghe lời anh ra khỏi phòng làm việc.
Về đến chỗ ngồi của mình, Thẩm Cửu
đột nhiên nhớ tới Lục Chiêu bị đánh trong
quán cà phê hôm đó, sau đó Dạ Âu Thần
nói muốn phế anh ta, không biết… có phải
thật không nữa.
Hy vọng là không.
Thẩm Cửu mở laptop lên chuẩn bị
nghiêm túc làm việc, nhưng vừa mới tập
trung chưa đến hai phút đã buồn ngủ
ngáp một cái.
Không được! Thẩm Cửu ôm lấy đầu, cô
là trợ lý, cô phải cố gắng làm việc. Thẩm
Cửu cố lấy lại tỉnh thần, cầm tài liệu xem
một hồi, cuối cùng đầu phịch một tiếng
đập lên mặt bàn cứng ngắc.
Cộp!
Thẩm Cửu bừng tĩnh, che cái trán bị
đập đỏ của mình.
Đau quá…
Tài liệu không xem được nữa, Thẩm
Cửu chỉ có thể buông xuống, đứng dậy di
pha cho mình một ly cà phê.
Cô pha cà phê xong về, lại thấy một
bóng dáng quen thuộc di ra từ trong
thang máy.
“Em dâu.”
Anh cả của Dạ Âu Thần, Dạ Y Viễn.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
“Chào Phó Tổng Giám đốc Dạ.” Thẩm
Cửu chào hỏi anh ta, cô nhớ rất rõ thân
phận của mình, cho nên cũng gọi Dạ Y
Viễn là Phó Tổng Giám đốc theo mọi người.
Dạ Y Viễn đi tới trước mặt cô, anh ta
mặc áo sơ mi trắng trông cực kỳ dịu dàng.
“Đừng khách sáo như vậy, đều là người
một nhà mà, Âu Thần có trong đó không?”
Thẩm Cửu gật đầu: “Anh ta ở trong
phòng làm việc.”
“Ừm.” Trước khi rời đi, Dạ Y Viễn còn
nhìn thoáng qua Thẩm Cửu, cười khẽ nói:
“Lần sau em dâu đừng uống nhiều rượu
như vậy, không tốt cho sức khoẻ đâu.”
Nghe thấy lời này, Thẩm Cửu hơi ngạc
nhiên: “Phó Tổng Giám đốc Dạ?”
Sao anh ta biết mình uống rượu? Chẳng
lẽ bây giờ trên người cô còn có mùi rượu sao?
“Tối qua lúc em và Âu Thần trở về anh
có gặp.” Dạ Y Viễn duỗi tay vò đầu cô:
“Thật đó, con gái đừng uống nhiều quá,
không tốt với dạ dày và làn da.”
Dạ Y Viễn nói xong thì đến phòng làm
việc tìm Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu sững sờ
tại chỗ, một lúc sau mới duỗi tay sờ đầu mình…
Khi nãy… Dạ Y Viễn vò đầu cô?
Không thể không nói, Dạ Y Viễn là một
người đàn ông rất dịu dàng, ngoài sự dịu
dàng trên khuôn mặt còn có lời nói nhỏ
nhẹ của anh ta nữa, vả lại Dạ Y Viễn còn
là một người đàn ông rất anh tuấn…
Thẩm Cửu vỗ một cái lên đầu mình!
Cô đang nghĩ gì vậy?
Sao có thể suy nghĩ linh tỉnh như thế
chứ? Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu lấy lại tinh
thần, sau đó ngồi xuống.
Dạ Y Viễn vào phòng làm việc rất lâu
vẫn chưa đi ra, không biết tìm Dạ Âu Thần
có chuyện gì, Thẩm Cửu mơ hồ có dự
cảm không tốt, cứ cảm thấy sẽ có chuyện
gì đó xảy ra.
Mười phút sau, cửa thang máy lại mở ra,
lần này có mấy người đi ra từ bên trong,
Thẩm Cửu nhìn qua, lập tức hiểu rõ dự
cảm chẳng lành trong lòng mình là từ đâu
tới.
Người đến không phải ai khác, mà
chính là ông cụ Dạ kêu cô đi tìm Lục
Chiêu lúc trước.
Bên cạnh ông cụ là một ông lão tầm
tuổi, hình như muốn kéo lại ông cụ đang
nổi trận lôi đình.
Thấy cảnh này, Thẩm Cửu nghĩ tới điều
gì đó, vội vàng xoay người đi vào trong
phòng làm việc, lần này cô không gõ cửa
mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, động tác hơi
thô bạo khiến hai người đàn ông trong
phòng làm việc chú ý tới.
Chỉ chốc lát, hai người đều nhìn về phía cô.
“Em dâu? Sao em…”
“À… Ông cụ Dạ đến đây!” Thẩm Cửu
nhìn Dạ Âu Thần, cắn môi nói.
Sắc mặt Dạ Âu Thần không chút thay
đổi, nhưng Dạ Y Viễn lại nhíu mày, bất đắc
dĩ thở dài: “Sao ông nội lại lên đây nhanh
thế? Âu Thần, em đúng là, em mà đi gặp
ông nội với anh một chuyến, ông ấy cũng
không cần phải…”
Âm!
Còn chưa nói xong, cửa phòng làm việc
bị đầy ra, ông cụ Dạ đi vào cùng hai ông
lão.
“Đúng là kiêu căng ghê nhỉ, còn để ông
già này tự tới tìm cháu, Dạ Âu Thần, cuối
cùng cháu có tự giác biết mình là phận
làm con cháu không hả?!” Tiếng quát
hùng hồn mang theo căm phẫn vang lên.
Thẩm Cửu biến sắc, vội vàng lùi sang
một bên.
Ánh mắt Dạ Âu Thần cực kỳ lạnh lẽo,
giọng nói không có chút cảm xúc.
“Ông nội, cháu và ông cách nhau một
thế hệ, không phải con của ông.” Nói
xong, anh nhếch môi nở nụ cười xấu xa.
Những lời này rõ ràng là cố ý chọc tức
ông cụ Dạ.
“Cháu!” Ông cụ Dạ tức giận đến trợn
tròn mắt: “Thằng nhóc xấu xa này, cháu
còn biết ông là ông nội của cháu hả?”
“Có chuyện gì sao?“ Dạ Âu Thần lại
cười: “Nếu không có chuyện gì thì cháu
cũng không tiễn đâu.”
“Âu Thần, phải lễ phép với trưởng bối,
cậu làm thế này còn ra thể thống gì nữa?”
“Ông Minh? Ông không lo làm việc mà
chạy đến phòng làm việc của tôi dạy tôi
nên cư xử với trưởng bối thế nào à?”
“Cậu!”
“Dạ Âu Thần, nói thế nào ba người
chúng tôi cũng là trưởng bối của cậu, cậu
cư xử thế nào với chúng tôi cũng không
sao cả, nhưng không thể vô lễ với ông cụ
như vậy được?”
“Lễ phép?” Dạ Âu Thần cười lạnh ra
tiếng: “Từ nhỏ đến lớn, làm gì có ai dạy tôi
lễ phép là gì.”
Ông cụ Dạ hơi khựng lại, sau đó nổi
giận: “Cháu còn trách ông về chuyện này sao?”
Dạ Âu Thần không nói lời nào, Thẩm
Cửu đảo mắt qua lại trên mặt bọn họ, hình
như lấy được tin tức quan trọng gì đó
trong lời nói của Dạ Âu Thần.
Anh nói từ nhỏ đã không có ai dạy anh
lễ phép là gì, đây là có ý gì?
Chẳng lẽ…?
Thẩm Cửu đang ngẫm nghĩ, ông cụ Dạ
đột nhiên hừ một tiếng, sau đó bước tới
bên sofa ngồi xuống: “Cháu không có ai
dạy, không có lễ phép, không hiểu lễ phép
tôi không trách cháu, nhưng cháu cũng
không nên xằng bậy, rốt cuộc chuyện với
Lục Thị là thế nào?”
Dạ Âu Thần không nói lời nào.
Thẩm Cửu lén nhìn thoáng qua Dạ Âu
Thần, phát hiện anh hơi rũ mắt xuống, đáy
mắt âm u, sâu thẳm tựa như biển sâu,
giống như có cảm xúc gì đó đang bắt đầu
khởi động.
“Hợp tác với Lục Thị là chuyện ông đã
quyết định từ trước, vì sao đột nhiên thay
đổi? Hơn nữa thay đổi thì thay đổi, vì sao
lại đánh người? Cháu có biết việc này sẽ
đem đến bao nhiêu phiền phức cho Dạ
Thị không?”