CHƯƠNG 389: LẠI GẶP NHAU
“Mà Lâm Mỹ Nhiên ở trong ngành giải trí cũng có gốc rễ sâu lắm, đã từng nhận được giải ảnh hậu, Thi Hân đã bắt được điểm này, chắc là cũng đã cẩn thận tìm hiểu Lâm Mỹ Nhiên. Chỉ có điều là… Vết tích mô phỏng lại khá nặng, phần váy cùng với áo váy rất giống với những bộ lễ phục trước đó cô ta đã mặc. Thi Hân, trong cái ngành của chúng ta, tham khảo thì có thể tham khảo, nhưng mà không thể bắt chước được”
Thi Hân nghe xong, trên gương mặt trắng nõn lập tức không còn màu máu: “Tôi… Có lẽ là không cẩn thận nên giống, tôi…”
Hàn Minh Thư tiếp tục nói: “Ý tưởng thiết kế của Tân Ca rất tốt, nhưng mà cứ dựa theo phong cách thiết kế trước đây của mình, về phân Nhậm Hoa thì…
Nhậm Hoa lập tức đứng thẳng người dậy, quật cường đối mặt với cô.
Hàn Minh Thư mỉm cười: “Tổng thể thì cô cũng không tệ, nhưng mà chỗ sai là quá sơ ý, có rất nhiều chỉ tiết đều không nghiên cứu qua”
Nghe nói vậy, thiếu chút nữa Nhậm Hoa đã phun ra một ngụm máu.
“Côt”
“Lý Tuấn Phong…
“Dừng lại!” Lý Tuấn Phong đột nhiên đánh gấy lời của cô, nở nụ cười nhẹ nhàng mà nhìn Hàn Minh Thư.
“Cô Minh Thư, nữ vương Minh Thư, trải qua tất cả những gì mà cô vừa mới nói, tôi đã xác nhận cô chính là một vương giả, cô chừa cho đàn ông bọn tôi chút mặt mũi đi, đừng có tiếp tục nói nữa”
Ánh mắt của Hàn Minh Thư dừng lại nhìn về phía vị trí cuối cùng nhất.
“Lâm Tranh thì sao?”
Tác phẩm của chàng trai trẻ đó là một phần duy nhất làm cho cô cảm thấy hài lòng, chỉ có điều là… Tác phẩm của anh ta có ẩn chứa quá nhiều khí tức âm u, mặc dù là có khí chất, nhưng mà… Lại có một loại cảm giác đè nén rất khó chịu.
Chắc là có liên quan đến tính cách của bản thân anh ta.
“Hôm nay Lâm Tranh không đi làm” Tân Ca nhanh chóng trả lời thay cho Lâm Tranh: “Ở trong nhà của anh ấy xảy ra chút việc”
“Có gửi đơn tới không?”
“Có” Tân Ca lập tức mở miệng nói: “Hồi sáng này lúc đến đây tôi đã gửi thay cho anh ấy rồi”
Tiểu Nhan gật đầu: “Chuyện này là thật, chỉ có điều là tớ quên nói cho cậu biết”
Hàn Minh Thư ừ một tiếng, sau đó khép tài liệu lại.
“Nếu như không cần tôi tiếp tục nói nữa, vậy thì hiện tại chắc là các người biết tiếp theo đây phải thiết kế như thế nào rồi, đúng không?”
Ngoại trừ Lý Tuấn Phong và Vương An hơi xấu hổ, người không thoải mái nhất là Trương Ngọc, cô ta nắm chặt nắm đấm ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Hàn Minh Thư.
“Mọi người đều biết là chúng ta không có nhiều thời gian để hoàn thành bộ lễ phục này, cho nên trước khi bản phác thảo nháp của các người vẫn còn chưa để tôi hài lòng, ngày hôm nay mọi người đều phải ở lại tăng ca”
Đám người không nói lời nào nhưng mà trong lòng rõ ràng rất bất mãn.
“Tan họp”
Sau khi Hàn Minh Thư đi rồi, rốt cuộc Trương Ngọc cũng đã bộc phát.
“Mẹ nó, cô ta cho rằng cô ta là cái thá gì hả? Đứng đó mà chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không biết là hiểu hay là không hiểu mà giả vờ hiểu!”
Nhậm Hoa liếc nhìn cô ta, vô cảm nói: “Đúng là cô ta nói không sai đâu, hình như là cô căn bản cũng không tìm hiểu Lâm Mỹ Nhiên trước có đúng không? Người ta đã xuất đạo bao nhiêu năm rồi, là cấp bậc ảnh hậu, thế mà cô lại thiết kế cho cô ta trang phục của thiếu nữ, cô cũng quá ngu ngốc”
“Tôi… Trương Ngọc nhìn thấy một bên mặt của Thi Hân đỏ lên, đột nhiên lại chọc cô ta thêm một câu: “Cho dù là thiết kế có kém hơn nữa thì đó cũng là thiết kế của mình, nào có giống với người… Thế mà kém cỏi đến nỗi đi bắt chước người khác”
Thốt ra lời này, màu máu ở trên môi của Thi Hân cũng đã biến mất, bàn tay trắng nõn của cô ta siết chặt lấy bản phác thảo nháp, dùng sức cắn môi.
Thi Hân đột nhiên nghiêng đầu qua, ánh mắt kinh khủng nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Tôi chỉ là không cẩn thận hơi giống với tác phẩm của người khác mà thôi, hơn nữa cô lại không thiết kế ra được tác phẩm tốt, cô cảm thấy có tư cách gì mà nói tôi hả?”
Nói xong, cũng không đợi Trương Ngọc tiếp tục nói, Thi Hân liền cầm tài liệu ra liền đi ra bên ngoài.
Lý Tuấn Phong: “Này…”
Anh ta cũng đứng dậy đuổi theo.
Hàn Minh Thư vừa cầm tài liệu trở lại phòng làm việc, sau khi ngồi xuống thì cô bất đắc dĩ đưa tay kéo mi tâm đau nhức của mình, mấy cái người này thật là…
Tiểu Nhan vừa mang ly cà phê vào cho cô vừa phàn nàn: “Còn nói những người này là người tài năng, cả đám đều vẽ ra mấy thứ quỷ quái gì đầu không, thật sự kém cỏi quá đi thôi!”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư ngước mắt lên nhìn Tiểu Nhan một chút, nhẹ giọng giải thích rõ.
“Bọn họ là người có tài năng, tớ đã tìm hiểu tác phẩm trước đó của bọn họ, thiết kế của Trương Ngọc khá là có sức sống, Thi Hân thiếu tính sáng tạo và luôn vay mượn một thứ gì đó từ thiết kế của người khác, Nhậm Hoa thì lại quá bất cẩn và các chỉ tiết không đủ tốt, phong cách cá nhân của Lý Tuấn Phong lại quá mạnh, Tân Ca… Tương tự như Trương Ngọc, trên thực tế phong cách của bọn họ rất rõ ràng, không nói đến Vương An, chỉ tiết cũng không đủ tốt, ngược lại là cái cậu Lâm Tranh đó…”
“Ngày hôm nay cậu ta xin nghỉ không đến, cậu ta quá lạnh lùng, tớ cảm thấy là tác phẩm thiết kế của con người này cũng có chút kỳ quái…
Nói đến đây, Hàn Minh Thư thả ly cà phê ở trong tay xuống, nhịn không được mà lấy bản thảo nháp Lâm Tranh đã đưa trước đó, sau đó lại tinh tế nhìn một lân nữa.
“Có phải là rất kỳ quái không? Mặc dù tổng thể trông có vẻ rất đẹp, nhưng mà mỗi một chỗ đều lộ ra vẻ kìm nén: Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư nhẹ gật đầu, đang suy nghĩ: “Tớ đoán là chắc có liên quan đến quá khứ của cậu ta.
“Quá khứ gì?”
Vừa mới dứt lời, điện thoại đặt ở trên bàn của Hàn Minh Thư lại vang lên, cô nhìn thoáng qua sau đó ấn nghe.
*“A lô, xin chào”
Là Lâm Ân Ân gọi điện thoại đến cho cô, Lâm Ân Ân ở đầu dây bên kia cười có chút xấu hổ: “Thật ngại quá, Shelly, sớm như vậy mà đã gọi điện thoại cho cô rồi, không làm phiền gì đến cô đó chứ?”
Sớm hả? Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua thời gian, từ lúc bọn họ mở cuộc họp đến hiện tại lúc này cũng đã sắp đến giữa trưa rồi.
Chắc có lẽ là đối phương vừa mới thức dậy.
Nghĩ như vậy, cô nhẹ giọng đáp lời: “Sẽ không đâu, cô Lâm, chúng tôi có thể phục vụ cho khách hàng hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà”
“Chuyện là như thế này, tôi nghĩ đến một vài chỉ tiết, đến lúc đó tôi muốn thêm trên bộ lễ phục của tôi, chiều nay cô có rảnh không vậy?”
Chiều nay? Hàn Minh Thư gật đầu: “Không có vấn đề gì đâu, đương nhiên là rảnh rồi.”
“Được rồi, vậy thì hai giờ chiều chúng ta gặp nhau đi, đến lúc đó tôi sẽ gửi địa chỉ qua cho cô”
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Nhan nghỉ hoặc hỏi: “Là cái cô Lâm Ân Ân hả?”
“Đúng vậy, cô ta hẹn tớ gặp mặt nói chút chuyện của bộ lễ phục”
“Ừm, vậy tớ đi ra ngoài làm việc trước đây”
Mà đổi lại ở phía bên kia, Lâm Ân Ân vừa mới cúp điện thoại, nhịn không được mà lấy tấm thiệp mời trong cái hộp ở trên mặt bàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!