CHƯƠNG 378: NGUYÊN TẮC
“Hiện tại không có khách hàng không có nghĩa là sau này không có.” Hàn Minh Thư thu hồi tầm mắt, cây bút máy màu đen đang chuyển động ở trong tay của cô, Lý Tuấn Phong lại nhìn đăm đăm ngón tay của cô.
Ngón tay của cô tinh tế thon dài, mười ngón tay nõn nà trắng tinh, đầu ngón tay lại mượt mà nhỏ nhắn đáng yêu, hơn nữa không giống như móng tay tô xanh xanh đỏ đỏ của những người phụ nữ mà anh ta quen biết, ngón tay của cô cực kỳ sạch sẽ, trên ngón tay còn có hình dạng vầng trăng khuyết xinh đẹp.
“Gọi các người đến đây họp, ngoại trừ việc để các người xem những tài liệu này ra thì cũng xem xem có mấy người muốn ở lại đây.” Nói đến đây, Hàn Minh Thư buông cây bút máy xuống.
“Mặc kệ là các người bởi vì nguyên nhân gì mà bước vào trong phòng họp, các người đồng ý đến đây, tôi thật sự rất vui, cảm ơn.”
“Được, họp đi.”
…
“Rốt cuộc là người phụ nữ đó có biết tình huống hiện tại là như thế nào hay không hả? Vừa mới bắt đầu liền muốn họp rồi, cô ta cảm thấy rằng cô ta có thể làm cấp trên của chúng ta? Nhìn bộ dạng đó của cô ta đi, tôi cứ luôn cảm thấy thời gian tồn tại của công ty này không lâu đâu, nếu không thì…”
Mấy người không đi họp tụ lại một chỗ với nhau, trong đó có Trương Ngọc do dự nhìn Nhậm Hoa và Tống Thiến, nhỏ giọng nói.
Nghe nói như vậy, Nhậm Hoa cười lạnh một tiếng, không nể nang nhìn cô ta một cái: “Trương Ngọc, bà đây không đến phòng họp là bởi vì bà đây đau bụng không muốn đi, có liên quan gì đến cô không? Vương An đánh rắm theo tôi thì cô cũng vậy hả?”
Sắc mặt của cô ta có chút tái nhợt, trên trán còn có chút mồ hôi lạnh, thoạt nhìn thật sự không quá dễ chịu.
Mà lúc này Vương An cũng nhanh chóng bưng một ly nước ấm đến trước mặt của Nhậm Hoa: “Hoa Hoa, em uống ly nước nóng trước đi.”
Nhậm Hoa nhìn thấy ly nước nóng lại đột nhiên trực tiếp đưa tay ra hất đổ nó.
“Anh bị điên hả? Bà đây bị đau bụng, anh lại cho tôi uống nước nóng là được rồi à?”
Nước đổ lên trên bàn lập tức làm bàn phím ở bên cạnh bị thấm ướt, sắc mặt của Trương Ngọc thay đổi, nghĩ thầm Nhậm Hoa đúng là người táo bạo như trong lời đồn, động một chút là lại nổi giận.
Mà Vương An cũng bị động tác của cô ta làm cho giật nảy mình, nhưng mà vẫn vội vàng rút khăn giấy ra lau bàn phím và lau nước ở trên bàn, vừa cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói: “Hoa Hoa, em đừng giận mà, để anh lau nước cho sạch, em coi chừng làm tay áo của mình bị ướt.”
Mắt thấy nước sắp tràn đến ống tay áo của Nhậm Hoa, Vương An liền vội vàng lấy thêm mấy tờ khăn giấy ra muốn lau nước ở bên tay của cô ta đi. Nhậm Hoa nhìn thấy anh ta đến gần thì đã cảm thấy phiền phức rồi, trực tiếp đưa tay ra hất anh ta đi.
“Anh có thể cút đi không hả, trông thấy anh là thấy phiền rồi!”
Nhậm Hoa làm móng tay, trên móng tay có đính một cái charm, lúc này quẹt lên trên mặt của Vương An làm xước một lỗ nhỏ trên má trái của anh ta, Trương Ngọc ở bên cạnh thấy vậy thì vội vàng đứng lên.
“Vương An, mặt của anh bị thương rồi.” Nói xong, cô ta không thể tin nhìn về phía Nhậm Hoa: “Cô có bị gì không hả? Vương An cũng chỉ là quan tâm tới cô mà thôi, cô thì hay rồi, đổ nước cũng không nói, còn làm cho người ta bị thương.”
Nhậm Hoa đau đến nỗi không chịu đựng được, nghe thấy lời nói này cô ta vẫn cố gắng chống đỡ ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Ngọc: “Mắc mớ gì tới cô hả? Vương An tự mình nguyện ý, tôi kêu anh ta cút anh ta không chịu cút, cần gì phải cứ bám theo tôi, anh ta không bám theo tôi thì có thể xảy ra chuyện như vậy à? Làm sao, coi trọng Vương An rồi?”
Trương Ngọc bị câu nói này của cô ta làm cho sắc mặt đỏ lên, cắn răng nói: “Nhậm Hoa, cô thật sự không biết nói lý mà.”
“Sao bà đây lại không biết nói lý chứ! Bà đây đau bụng muốn nghỉ ngơi ở đây, chính là các người không muốn đến phòng họp mà không biết xấu hổ mượn tên tôi, nói là vì ở lại đây để chăm sóc cho tôi. Xì, thật sự coi rằng tôi không biết chút tâm địa gian xảo của các người à.”
Nói đến đây, trên mặt của Nhậm Hoa lại hiện lên vẻ chán ghét, cô ta chịu đựng cơn đau trên bụng mà đứng dậy, sau đó đi ra bên ngoài.
Nhưng mà cô ta vừa đi vừa lão đảo, Vương An bước lên muốn đỡ cô ta lại: “Hoa Hoa, em đau đến không chịu nổi luôn à? Vậy để anh đưa em đến bệnh viện nha?”
“Cút đi, đừng có làm phiền tôi!” Nhậm Hoa trách mắng một câu, căn bản không thèm để ý đến anh ta.
Trương Ngọc đứng nguyên tại chỗ, tức giận nắm chặt tay lớn tiếng nói: “Vương An, nếu như cô ta đã không quan tâm tới anh rồi thì anh cũng đừng có bám lấy cô ta nữa, anh là một người đàn ông, cần gì phải không cần mặt mũi như thế?”
Có lẽ là câu nói này đã kích thích Vương An, anh ta dừng bước lại quay đầu nhìn Trương Ngọc một chút: “Vương An tôi làm việc cũng không cần cô phải dạy dỗ tôi, với lại tôi đang theo đuổi Hoa Hoa, cô ấy có như thế nào trong lòng tôi nắm chắc.”
Bịch…
Nhậm Hoa ở phía trước rốt cuộc cũng đã không chống đỡ được nữa, ngã xuống.
“Hoa Hoa!”
Vương An nhanh chóng bước lên phía trước bế cô ta lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Anh đi đâu vậy?”
Vương An không trả lời cô ta, ôm Nhậm Hoa đi mất. Trong nháy mắt ở trong phòng cũng chỉ còn lại một mình Trương Ngọc, cô ta đứng nguyên tại chỗ cả nửa ngày, bỗng nhiên cũng đi theo ra ngoài.
Trong phòng họp.
“Mọi người cũng đã xem xong tài liệu hết rồi, có đề nghị hay yêu cầu gì không?”
Ánh mắt lạnh lùng của Hàn Minh Thư rơi vào từng người, lạnh giọng hỏi một câu.
Kết quả lúc này cửa phòng họp lại bị đẩy ra, trên mặt của Trương Ngọc tràn đầy nước mắt vọt vào trong: “Không xong rồi…”
Cuộc họp bị gián đoạn, đôi mi thanh tú của Hàn Minh Thư vô thức nhăn lại nhìn Trương Ngọc chạy vào, Tiểu Nhan đứng phắt dậy: “Không phải là các người không muốn đến đây tham gia hả, đột nhiên xuất hiện ở đây làm cái gì?”
“Nhậm Hoa, cô ấy…”
“Đi ra ngoài.”
Một giọng nói nghiêm túc đánh gãy lời của Trương Ngọc, Tiểu Nhan quay đầu nhìn lại, phát hiện gương mặt của Hàn Minh Thư, ánh mắt lạnh lùng rơi thẳng vào trên mặt của Trương Ngọc.
Trương Ngọc giật mình: “Cô, cô nói cái gì.”
“Cuộc họp đang được tiến hành, trước khi vẫn chưa kết thúc thì không cho phép bất cứ người nào làm phiền.”
Lúc này Trương Ngọc mới kịp phản ứng lại, cô nói mình chính là người đã xông vào, kêu cô ta cút ra ngoài. Trương Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt, cắn răng nói: “Tôi không phải là cố ý muốn xông vào đây, tôi chỉ là có chuyện muốn nói thôi.”
“Vậy thì đi ra ngoài chờ đến lúc cuộc họp kết thúc.”
“Cô có lương tâm hay không vậy hả, tôi đã nói là tôi có chuyện gấp cần nói với cô!”
Hàn Minh Thư hừ lạnh một tiếng: “Tiểu Nhan, mời cô ta ra ngoài.”
Tiểu Nhan gật đầu bước đến trước mặt của Trương Ngọc: “Lúc nãy kêu cô đến đây thì cô lại không chịu đến, bây giờ cô mới đến, đáng tiếc là hiện tại không đến lượt cô rồi, đi ra ngoài đi.”
Trương Ngọc cắn môi đứng tại chỗ không chịu rời đi.
“Nếu như cô không chịu đi thì đừng có trách tôi sử dụng biện pháp cứng.” Tiểu Nhan nói, lại bóp tay răng rắc.
Nói đùa à, cô cũng không phải là dạng con gái yếu đuối, cô không chỉ là trợ lý của Hàn Minh Thư, cô còn làm vệ sĩ cho Hàn Minh Thư. Dù sao thì cô chỉ là một siêu cấp nữ hán tử, đánh nhau chẳng có ai hung hãn bằng cô cả.