CHƯƠNG 348 : CÔ LÀ QUAN TRỌNG NHẤT
“Cậu nói xem đám người này cũng lạ thật, cậu chỉ là một nhà thiết kế thời trang thôi, chụp cậu thì có tin tức lớn gì chứ, có lẽ tạp chí quá ế đâu, so với như vầy thì đi chụp mấy ngôi sao mười tám tuyến còn hơn, ít nhất cho người ta cơ hội nổi tiếng, tư liệu chụp được còn có thể giữ lại mốt khi nào người ta nổi thì dùng, cậu nói đúng không?”
Tiểu Nhan không khách sáo mà khoét vết thương của Hàn Minh Thư, một bên khoétcòn một đắc ý nhếch miệng.
Nghe vậy, Hàn Minh Thư khựng lại, quay đầu nhìn Tiểu Nhan.
Bình thường Tiểu Nhan cũng hay nói móc cô, nhưng lần nào Hàn Minh Thư cũng không phản ứng lại, giờ đột nhiên dừng lại nhìn chằm chằm cô ta, làm tim cô ta đập loạn xạ, nói theo bản năng: “Cửu à cậu đừng nhìn tớ như vậy, tớ sợ…”
Nói rồi, Tiểu Nhan liền biến sắc, luống cuống che miệng mình lại, ánh mắt bối rối nhìn về phía khác.
“Vừa rồi…Câu kia không phải tớ nói, tuyệt đối không phải.”
Tiếng gọi kia kéo suy nghĩ của Hàn Minh Thư quay lại rất lâu về trước.
Từng, có rất nhiều người gọi tên cô như vậy, giờ… cũng mấy năm rồi cô không nghe tên ấy nữa.
Lời này của Tiểu Nhan, khơi lại rất nhiều kí ức cũ của Thẩm Cửu.
Hàn Minh Thư bần thần đứng đó, một tiếng nói mềm nhũng của trẻ con lại vang lên.
“Dì Nhan, Cửu là ai?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư liền tỉnh táo lại, cô cúi đầu nhìn con mình một cái, bất đắc dĩ xoa đầu bé: “Trẻ con không nên hỏi nhiều, đi nhanh thôi.”
Nói xong cô dắt tay bé đậu nành đi về phía trước, Tiểu Nhan biết mình nói sai rồi, không nói tiếng nào đi sau hai người hối lỗi.
Một lúc lâu sau, Tiểu Nhan mới không nhịn được nói: “Cái kia, Minh Thư… Vừa rồi tớ không phải cố ý, chỉ là theo bản năng …”
“Tiểu Nhan, gọi điện thoại hỏi xem xe đón chúng ta tới chưa?”
Tiểu Nhan vừa nghe, liền lấy lại tinh thần, lập tức gật đầu: “Để tớ xem.”
Cô ta vừa lấy điện thoại ra thì có người gọi tới, Tiểu Nhan vội nghe máy: “A lô? thư kí Tô? Cô tới đâu rồi?”
Đang nói thì Hàn Minh Thư bên cạnh cô ta đã đi về phía trước, còn nói: “Không cần gọi nữa, tớ thấy cô ấy rồi, đi thôi.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan nhìn theo hướng Hàn Minh Thư, thật sự nhìn thấy thư kí Tô đứng cách đó không xa.
Lâu rồi không gặp, Tô Cửu vẫn ăn vận giống như trước, giỏi giang gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng khiến nét mặt cô ta rất tốt, cô ta một tay cầm túi, một tay vẫy các cô.
Hàn Minh Thư đi qua, người đàn ông đứng đợi bên cạnh cầm lấy hành lý.
“Cô chủ, đã về.”
“Chú Nam!”
Hàn Minh Thư cười với ông ta, sau đó bảo bé đậu nành nhà mình: “Con trai, mau chào bác Nam đi.”
Bé đậu nành nhanh trí gọi theo: “Con chào bác Nam, chúc bác dồi dào sức khỏe ~”
Đây là lần đầu tiên chú Nam gặp trực tiếp bé đậu nành, câu nói bất thình lình này của bé đậu nành khiến chú Nam rất vui, cười lớn tiếng ra, nếp nhăn trên mặt cũng hiện ra.
“Đây là cậu chủ nhỏ sao, thật là một đứa bé thông minh.”
Tiểu Nhan đi tới sau bé đậu nành chọc chọc vai bé: “Con nít ranh thì có.”
Bé đậu nành xoay người, lén le lưỡi làm cái mặt xấu với Tiểu Nhan.
Tô Cửu nhìn thấy bé đậu nành, ngạc nhiên nói: “Mới không gặp hai năm, đã lớn như vậy rồi…”
“Chị Tô thì giống như đẹp ra đó!”
Tô Cửu buồn cười: “Đứa bé này… thật biết ăn nói mà .”
“Đúng vậy, dựa vào miệng lưỡi này, không biết sau này sẽ hại bao nhiêu cô gái rơi vào lưới tình đây.” Tiểu Nhan lại ở một bên cố ý cậy khóe, nhưng bé đậu nành cũng không giận, vẫn cười tủm tỉm.
Nhìn đường nét trên gương mặt cậu bé, Tiểu Nhan vẫn luôn cảm thấy giống như là nhìn thấy cấp trên trước đây, nhưng…Đây chỉ là phiên bản trẻ con hơn, hơn nữa còn là phiên bản cực kỳ đáng yêu.
Với lại, biểu cảm trên gương mặt hai người lại rất khác nhau.
Tuy bộ dạng giống nhau như đúc, nhưng người trước luôn lạnh lùng, người sau… Lại cười suốt cả ngày, hơn nữa Minh Thư nuôi bé qúa tốt, hai má phúng phín, giống như hai cái bánh bao nhỏ, làm người ta…chỉ muốn nựng thôi.
Đúng!
Rất muốn nựng!
Ai.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan thuận theo ý của bản thân giơ tay ra nựng má bé đậu nành, vừa nựng vừa cảm thán: “Thật mềm à, còn mềm hơn mấy cục đồ chơi mềm mềm tôi mua trên mạng nữa, thật là đồ tốt để giải tỏa áp lực!”
Càng nói, Tiểu Nhan càng nựng hăng say hơn, gương mặt đáng yêu của bé đậu nành bị cô ta nựng đến nỗi sắp biến dạng.
Nhưng trước mặt phóng viên và mọi người, bé đậu nành lại không dám phản kháng quá rõ ràng, chỉ có thể khóc rồi nhìn về phía Hàn Minh Thư cầu cứu: “Mẹ, cứu con… ”
Hàn Minh Thư thấy mặt con trai mình bị nựng tới vậy, không còn cách nào đành nói: “Tiểu Nhan…”
Lúc này Tiểu Nhan mới buông tay: “Hứ, nể mặt mẹ con mới tha cho con đó, chờ lát về dì lại nựng mấy cái!”
Tiểu Nhan vừa buông tay, bé đậu nành liền đáng thương trốn ra sau Hàn Minh Thư.
“Được rồi, có chuyện gì chúng ta lên xe rồi nói, bên ngoài có phóng viên chụp hình đâu.” Tô Cửu thấy họ đùa giỡn như vậy, không nhịn được nhắc một câu.
Đoàn người giờ mới lên xe.
Sau khi lên xe, bé đậu nành ngồi cạnh Hàn Minh Thư, ôm chặt lấy tay cô, nhìn chằm chằm Tiểu Nhan cảnh giác .
Sợ cô ta lại lao tới nựng mặt mình, hừ! Bé đẹp trai như vậy, nếu như bị Tiểu Dì Nhan nựng xấu thì làm sao bây giờ?
“Anh Hàn nghe cô Minh Thư về nước, cố ý dời lịch trình mấy hôm nay đi, chuẩn bị nghỉ ngơi mấy ngày với cô Minh Thư đâu.”
“Anh trai?” Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, đôi mắt đẹp long lanh, cô nhìn ra ngoài cửa xe: “Anh ấy bận như vậy, đẩy hết công việc, đến lúc đó công ty chẳng phải mất mấy trăm tỷ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!