“Anh ấy vẫn chưa đến, cậu ngồi xuống trước đi, bây giờ đang là giờ ăn cơm, chúng ta gọi món trước nhé.”
Tiểu Nhan bảo cô ngồi xuống cạnh cô ấy, Thẩm Cửu chỉ đành ngồi xuống, liếc mắt nhìn thời gian đã sáu rưỡi rồi, còn một tiếng rưỡi nữa là tám giờ, thời gian này chắc cũng đủ nhỉ?
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Tiểu Nhan không kìm được hỏi: “Cậu đang vội à? Còn chuyện khác sao?”
Thẩm Cửu bèn nói lại cho Tiểu Nhan những chuyện trước khi tới.
“Sao cậu không nói với tớ? Nếu biết thì tớ sẽ bảo cậu đi với cậu Dạ trước, bên này có tớ là được rồi.”
“Đến cũng đến rồi, bây giờ nói ra cũng vô ích.”
“Sao lại vô ích? Hay là bây giờ cậu thay váy rồi tới đó luôn đi? Ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng cậu thì không hay đâu.”
“Không sao, tớ nói với anh ấy sẽ tới rồi, tám giờ buổi tiệc mới chính thức bắt đầu, tớ ở đây ăn cùng mọi người tới bảy giờ rồi đi, vẫn kịp.”
Nghe cô nói như vậy, Tiểu Nhan mới yên tâm: “Vậy được rồi, chúng ta gọi món đi, phó tổng giám đốc Dạ nói mười phút nữa sẽ tới, bảo chúng ta gọi món trước.”
“Ừ.” Thẩm Cửu gật đầu, gọi món với Tiểu Nhan. Thật ra cô cũng không có tâm tư gì, lúc đầu cô hơi lo lắng, nhưng bây giờ toàn bộ tâm tư của cô đều đổ dồn vào Dạ Âu Thần, cũng không quá quan tâm chuyện lần này nữa.
Những gì Dạ Âu Thần nói trước khi cô đi khiến cô có ấn tượng rất sâu.
Mười phút sau, cuối cùng Dạ Y Viễn cũng đến, dường như anh ta cố ý ăn mặc đẹp, lại còn mặc vest trắng, thắt nơ gọn gàng, vừa xuất hiện trong nhà hàng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái.
Sau đó Thẩm Cửu và Tiểu Nhan nghe thấy các cô gái bàn bên bàn tán sôi nổi.
“Người đàn ông đó là ai vậy? Đẹp trai quá.”
“Đừng nhìn nữa, đàn ông xuất sắc thế này vừa nhìn là biết đã có bạn gái, nhìn thêm nữa cũng không phải của chúng ta.”
“Haiz, không biết ai trong hai cô gái bên cạnh là bạn gái anh ấy nhỉ?”
“Chắc là người nhìn tuổi nhỏ hơn chút ấy, trông rất trẻ trung, xinh đẹp.”
“Ngu ngốc, chắc chắn là người mặc váy xanh rồi, khí chất hai người họ họp với nhau, rất xứng đôi đúng không?”
Thẩm Cửu: “…”
Những người nói chuyện phiếm này thậm chí còn ghét bỏ điều này, nếu có thể thì cô rất muốn xen vào một câu, hai cô đều không phải bạn gái Dạ Y Viễn.
Tiểu Nhan nhỏ giọng ghé vào tai cô nói: “Mấy người này nói chuyện về người khác mà không biết nhỏ giọng tí à? Chúng ta cũng nghe thấy hết rồi.”
Đúng thế, bên chỗ họ đều nghe thấy thì chắc chắn Dạ Y Viễn cũng đã nghe thấy.
Dạ Y Viễn ngồi xuống đối diện hai cô, ánh mắt anh ta nhanh chóng lướt ra Tiểu Nhan rồi nhìn vào Thẩm Cửu: “Xin lỗi, trên đường hơi tắc nên đến muộn.”
“Không sao, không sao.” Tiểu Nhan cười híp mắt rồi xua tay, còn Thẩm Cửu vẫn bình tĩnh như cũ.
Bàn bên lại bắt đầu bàn tán.
“Mấy cậu xem, cô gái nhỏ vẫy tay với anh chàng, tôi đã nói cô ấy là bạn gái anh ấy rồi mà?”
“Cậu ngốc à? Rõ ràng người đàn ông nhìn cô gái mặc váy xanh, hơn nữa quan hệ gì mà phải vẫy tay? Nếu bạn trai, bạn gái thì không cần thiết phải làm vậy, người ta gọi là ngầm hiểu.”
Thẩm Cửu chỉ có thể làm như không nghe thấy, dù sao miệng mọc trên người họ, cô cũng không kiểm soát được.
Hai bên im lặng một hồi, Thẩm Cửu đột nhiên hỏi: “Anh cả, kết quả điều tra thế nào? Đã có kết quả chưa?”
Dạ Y Viễn nhìn cô, ánh mắt tập trung mà dịu dàng, giọng nói ôn hoà: “Đã giờ này rồi, ăn cơm xong chúng ta nói nhé.”
“Nhưng…” Trong lòng Thẩm Cửu hơi sốt ruột, cô vừa nói thì cảm thấy tay Thẩm Nhã đang kéo cô dưới gầm bàn. Cô liếc nhìn Tiểu Nhan mới nhận ra mình hơi sốt sắng, đối phương đến để giúp mình chứ không phải nợ mình, nếu cô đã còn thời gian sẽ đợi thêm lát nữa, dù sao người ta tắc đường, hẳn là vẫn chưa ăn cơm.
Cô vẫn nên để anh ta ăn xong rồi nói vậy.
Thẩm Cửu không nói gì nữa, yên lặng ăn cơm cùng hai người, bàn kế bên lại thảo luận vài câu.
Dạ Y Viễn đột nhiên gắp một miếng thịt vào bát cô, Thẩm Cửu sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng cảm thán từ bàn bên: “Tôi đoán không sai chứ? Anh ấy gắp thức ăn cho cô gái váy xanh, bọn họ quả nhiên là người yêu.”
Một giọng nói khác bất mãn nói: “Ai nói gắp thức ăn cho thì là người yêu, chưa biết chừng chỉ là đạo tiếp khách thôi.”
“Cậu cũng thật là!”
Thẩm Cửu nhìn miếng thịt trước mắt, suy nghĩ trong lòng hơi tà ác, cô luôn cảm thấy Dạ Y Viễn đang cố ý chứng minh lời mấy người kia nói là thật, anh ta cũng nghe rõ những lời bàn bên cạnh nói, những hành động bây giờ là đang cố ý.
Mặc dù Thẩm Cửu biết mình nghĩ như vậy rất quá đáng, nhưng trong tiềm thức cô cảm thấy… anh ta đang cố ý làm vậy cho người khác hiểu lầm.
Vì thế Thẩm Cửu không động đũa vào miếng thịt mà chỉ ăn món của mình trước mặt.
Dạ Y Viễn cũng không cảm thấy xấu hổ, vẫn bình tĩnh như không có gì, bàn bên cạnh tiếp tục nói gì đó, Thẩm Cửu cũng mặc kệ.
Mấy người yên lặng ăn xong bữa cơm, Tiểu Nhan nhìn thời gian rồi sốt ruột thay cô, sau đó chủ động hỏi: “Phó tổng giám đốc Dạ, chuyện tôi nhờ anh điều tra thế nào rồi?”
Dạ Y Viễn nâng tay nhìn đồng hồ, mắt lại liếc nhìn Thẩm Cửu, trông cô dường như rất vội, từ lúc anh ta vào đến giờ vẫn luôn rất vội vã.
Có lẽ anh ta đã đoán ra nguyên nhân.
Nghĩ đến đây, Dạ Y Viễn khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Đừng vội, kết quả điều tra đã có rồi, nhưng trước khi tới tôi đã nhờ thư ký phân loại thay tôi nên có lẽ mọi người phải chờ thêm lát nữa, sao vậy? Tối nay hai em còn có việc à?”
Nghe vậy sắc mặt Tiểu Nhan khẽ biến, cô ấy khó xử nhìn Thẩm Cửu, không đội cô ấy lên tiếng thì Thẩm Cửu đã nói: “Không có việc gì gấp, nhưng bây giờ cũng không còn sớm, chúng tôi không muốn làm phiền anh cả muộn thế này.”
“Không sao, tôi tan làm rồi, buổi tối tôi rảnh.” Dạ Y Viễn lại nói, nói xong anh ta chợt nhớ tới điều gì: “Đúng rồi, nếu muộn quá không an toàn thì tôi sẽ đưa hai em về.”
Tiểu Nhan: “… Phó giám đốc Dạ, Cửu Cửu ở cách đây rất xa, nếu anh đã biết kết quả thì nói cho chúng tôi luôn đi.”
“Chuyện này rất phức tạp, truyền đạt bằng lời hơi khó, dù sao… vẫn nên đợi thư ký tôi tới rồi nói đi.”