Đối với Dạ Âu Thần, anh chỉ là đến đón người phụ nữ của mình mà thôi.
Vì cô chạy ra ngoài chơi, quá muộn rồi còn chưa về, cho nên anh tự mình Đi đón.
Nhưng với Thẩm Cửu, lại như đã trải qua một trận kiếp nạn vậy, vào khoảnh khắc cửa thang máy chậm rãi mở ra, đối với cô, một ánh mắt này thật sự như cách vạn năm.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa cô đã rời khỏi anh rồi.
Nhìn thấy cô ăn mặc mỏng manh, Dạ Âu Thần lập tức nhíu mày, ánh mắt hơi không vui.
“Cậu Dạ, tôi còn nói sẽ dẫn Cửu Cửu xuống nữa, không ngờ các anh đã lên đây rồi.”
Nói xong, Tiểu Nhan còn trao đổi ánh mắt với Lang An.
Nhìn thấy Tiểu Nhan, khuôn mặt lạnh lùng của Lang An thoáng đỏ lên, sau đó anh ta cũng không dám nhìn vào mắt Tiểu Nhan nữa.
“Nếu cậu Dạ đã đến đón cậu thì cậu mau về với cậu Dạ đi.” Tiểu Nhan nói xong thì đẩy nhẹ Thẩm Cửu về phía trước, còn nói: “Sau này có thể đừng đến tìm muộn như thế không, ngày mai tớ có thể đi qua tìm cậu, sau đó chúng ta lại đi dạo.”
Thẩm Cửu quay đầu lại, cảm kích nhìn cô ấy: “Vậy tớ về trước đây.”
Tiểu Nhan vẫy tay với cô: “Đi đi, cậu Dạ, vậy mọi người đi thong thả, tôi về trước đây.”
Sau khi Thẩm Cửu đi vào, vừa đi được hai bước đã bị Dạ Âu Thần nắm lấy tay, so sánh với anh, tay cô lành lạnh, còn bàn tay của Dạ Âu Thần lại tản ra nhiệt độ nóng rực.
“Sao tay lại lạnh thế, không biết bây giờ là thời tiết gì sao?”
Anh nhíu mày, sau đó cởi áo vest ra đưa cho cô: “Khoác thêm đi, đừng để bị cảm lạnh.”
“Ừm.” Thẩm Cửu nhận lấy áo vest khoác thêm, đột nhiên nhớ đến lúc trước khi áo vest của anh bị mình mặc vào, anh còn ném đi, nói giặt không sạch nữa.
Nhưng bây giờ… anh lại thường đưa áo vest của mình cho cô mặc, hơn nữa… Sau đó anh vẫn sẽ tiếp tục mặc nó.
Giống như người bị bệnh sạch sẽ trước kia không phải là anh vậy.
Sau khi đến dưới lầu, Thẩm Cửu chủ động tiến lên đẩy xe lăn của Dạ Âu Thần lên xe, sau khi vào xe hai người không nói gì với nhau cả, trong xe rất yên tĩnh, vì chuyện từng xảy ra lúc trước, trong lòng Thẩm Cửu vẫn không thoải mái lắm.
Tuy Tiểu Nhan đã giảng giải cho cô rồi, nhưng cô vẫn liên tục nghĩ đến chuyện Hàn Mai Linh nói.
E rằng trước khi cô còn chưa làm rõ chuyện Hàn Mai Linh có mang thai không, Thẩm Cửu sẽ không có cách nào không có ngăn cách với anh.
“Hình như gần đây em có chỗ nào đó không đúng lắm?”
Thẩm Cửu đang suy nghĩ, Dạ Âu Thần đột nhiên cất tiếng hỏi.
Nghe thấy thế, Thẩm Cửu giật mình, vội quay đầu nhìn anh ấy.
“Không có.” Cô phủ nhận, dù sao ngày mai cô và Tiểu Nhan sẽ đi thăm dò chân tướng, cho nên hôm nay không cần tranh cãi với anh.
Nghĩ thế, Thẩm Cửu hít sâu một hơi, mím môi nói: “Chỉ là… gần đây tôi ở trong biệt thự Hải Giang nhàm chán quá, cho nên muốn đi tìm Tiểu Nhan giải sầu, có vấn đề gì sao?”
Có vấn đề gì?
Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt sắc bén như chim ưng, trông như không có vấn đề gì, nhưng… lại như có vấn đề.
Về chuyện vấn đề ở đâu, Dạ Âu Thần lại không tìm thấy.
Nhưng hai ngày đây, thái độ của cô khiến anh thấy lo lắng, anh mím chặt môi không nói nữa.
Thẩm Cửu cũng quay đầu đi, hai người vẫn luôn giữ sự im lặng tuyệt đối về đến biệt thự, có lẽ mới làm ầm ĩ nên không được tự nhiên lắm, lúc Thẩm Cửu xuống xe không đẩy anh, mà đợi sau khi anh tự xuống xe, cô mới chậm rãi đi theo sau lưng anh.
Mãi khi đến phòng, Thẩm Cửu để túi xách xuống: “Tôi đi tắm rửa.”
Cô nói xong thì đi thẳng về phía tủ quần áo, ai ngờ lúc đi ngang qua bên cạnh Dạ Âu Thần, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
“Có chuyện nhất định phải nói với tôi, tôi không hy vọng giữa chúng ta có bí mật.”
Nghe thấy lời này, Thẩm Cửu dừng chân lại, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Dạ Âu Thần nói một câu: “Dù tôi nói ra hết mọi chuyện, giữa chúng ta thật sự không còn bí mật gì nữa sao?”
Anh nói muốn xử lý, đến bây giờ một câu trả lời thuyết phục cũng không có, anh cũng không nói hết mọi chuyện cho cô.
Dù cô nói hết ra những lời trong lòng mình thì thế nào, chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự không còn chút bí mật nào nữa hay sao?
Quả nhiên, sau khi nghe xong Dạ Âu Thần lập tức sững sờ. Sau đó chân mày rậm cũng nhíu lại, anh vừa định lên tiếng, Thẩm Cửu đột nhiên nở nụ cười: “Tôi biết rồi, khi nãy chỉ là đùa anh thôi, giữa chúng ta sao có thể có bí mật được? Những gì nên nói tôi đều đã nói với anh rồi, anh cứ lo làm việc, không cần lo lắng đến chuyện của tôi.”
Tuy cô đã nói thế, nhưng đôi mắt của Dạ Âu Thần vẫn sâu lắng như đêm đen nhìn chằm chằm cô, sự u ám nơi đáy mắt gần như bao phủ nụ cười của cô.
Lúc đầu Thẩm Cửu còn có thể gượng cười, nhưng dần dần, lúc cô sắp không giữ được nụ cười bên môi, lại nghe thấy Dạ Âu Thần nói.
“Những lời em nói đều là thật lòng sao?”
Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, cô mím môi, gật đầu.
“Đương nhiên là thật lòng rồi, chẳng lẽ anh tưởng tôi đang lừa anh à?”
Dạ Âu Thần im lặng nhìn chằm chằm vào cô.
Thẩm Cửu hơi thất vọng, cô không cảm thấy mình đang lừa anh, cô chỉ cảm thấy ngày mai mình phải đi điều tra, vậy hôm nay nói những lời này trấn an anh có gì sai đâu.
Nghĩ vậy, Thẩm Cửu xoay người đi.
“Tôi tin tưởng em.”
Giọng nói của anh đột nhiên vang lên ở sau lưng, Thẩm Cửu dừng bước, quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Cũng không biết vì sao, Thẩm Cửu cứ cảm thấy trước giờ mình và Dạ Âu Thần chưa từng quá tin tưởng nhau, hơn nữa… khoảng cách giữa bọn họ thật sự quá xa, tuy những lời Hàn Mai Linh nói rất khó nghe, nhưng lại có một câu rất đúng.
Cô và Dạ Âu Thần không phải người cùng thế giới.
Vốn đã là hai con đường khác nhau, cho dù lúc này giao nhau thì sao chứ? Qua một khoảng thời gian vẫn sẽ tiếp tục tách ra, sau đó lại đi về phía trước.
Thẩm Cửu nhìn anh một lúc lâu, sau đó không nói gì cả, đi vào phòng tắm tắm rửa.