Nhưng điệu bộ này của Tiểu Nhan không giống đang ghét bỏ cô chút nào.
“Cậu… không ghét bỏ tớ sao?” Cuối cùng, Thẩm Cửu vẫn không nhịn được chủ động hỏi một câu.
Tiểu Nhan nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: “Tớ ghét bỏ cậu làm gì?”
Hỏi xong, cô ấy như bừng tỉnh hiểu ra: “Trời ạ, đừng nói vì tớ vào phòng lâu quá không ra ngoài nên cậu tưởng tớ ghét cậu, cho nên một mình im lặng rời đi nhé?”
Cô không trả lời, nhưng cô thật sự đúng là nghĩ thế.
Tiểu Nhan tức đến mức nghẹn họng: “Cậu thật là, tớ còn chưa nói gì mà cậu đã tự mình suy nghĩ rồi, đừng nói ở chỗ Dạ Âu Thần cậu cũng nghĩ thế nhé?”
Tiểu Nhan vừa nói vừa duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô vào trong phòng khách.
“Tớ về phòng là vì tớ chưa từng gặp phải chuyện như thế, cho nên trong chốc lát tớ không biết nên an ủi cậu thế nào, tớ về phòng để đầu óc mình tỉnh táo hơn, bây giờ tớ nghĩ kỹ rồi nên định nói với cậu, không ngờ cậu lại… nghĩ tớ như vậy! Khiến người ta tổn thương lắm đó?”
“Xin lỗi, tớ không cố ý đâu.”
“Bỏ đi, tớ rộng lượng tha thứ cho cậu đó.”
Tiểu Nhan kéo cô ngồi xuống sofa: “Chuyện này tớ nghĩ rõ rồi, nếu tớ không nghe lầm, Dạ Âu Thần cũng biết chuyện này đúng không?”
Thẩm Cửu gật đầu.
“Vậy thì dễ nói rồi, nếu anh ta biết chuyện này còn thể hiện tình ý với cậu, hơn nữa sau đó còn cho phép cậu giữ đứa nhỏ này lại, chứng tỏ anh ta ngầm thừa nhận chuyện này.”
Tiểu Nhan chống cằm suy nghĩ sâu xa: “Về lời cậu nói khi nãy, tớ cảm thấy là vượt ngoài tâm lý tự trách mình của cậu, giống như tớ cũng không làm gì, cậu lại cảm thấy mình khiến người ta người ta chán ghét muốn rời đi đấy. Nói không chừng ở chỗ Dạ Âu Thần cũng là thế? Cửu Cửu, lúc trước tớ từng nói với cậu rồi mà, cho anh ta một cơ hội giải thích, ánh mắt anh ta nhìn cậu thật sự có tình cảm đấy.”
“Vậy nếu anh ta không chỉ có tình cảm với một mình tớ thì sao?”
Tiểu Nhan: “Ý cậu là Hàn Mai Linh hả?”
“Còn một tin tớ không nói với cậu.”
Tiểu Nhan nghe thấy lời này thì liên tục lùi về sau mấy bước, che ngực mình: “Tin tức của cậu nhiều quá rồi đấy, nếu thêm một tin dữ dội nữa tớ cảm thấy mình không chịu nổi đâu.”
“Hàn Mai Linh nói cô ta mang thai rồi.”
“Của Dạ Âu Thần sao?” Tiểu Nhan hỏi lại một câu.
Thẩm Cửu hơi bất ngờ: “Sao cậu biết?”
Tiểu Nhan cười nhạo một tiếng: “Đừng nói là cậu tin nhé?”
Thẩm Cửu im lặng.
“Tớ thấy đầu óc cậu choáng váng rồi mới đi tin lời nhảm nhí như thế, Hàn Mai Linh đúng là đồ thảo mai, chồng của chị em tốt cũng giành, lại còn dám không biết xấu hổ nói với cậu cô ta mang thai, mà cậu còn ngốc nghếch đi tin nữa!”
Trong nháy mắt, Thẩm Cửu nói không nên lời, cô thật sự đã tin Hàn Mai Linh.
“Có lẽ cô ta sẽ không nói đùa chuyện như thế đâu.”
“Có lẽ? Cậu hiểu cô ta sao? Trước kia cậu cảm thấy cô ta là loại phụ nữ làm chuyện này sao? Ngay cả những điều này cậu cũng không đoán được, bây giờ cậu còn tự cho rằng mình hiểu cô ta nữa? Mang thai rồi à, có chứng minh của bệnh viện không?”
Bị những lời này của Tiểu Nhan cảnh tỉnh, Thẩm Cửu lập tức tỉnh táo lại, giống như rất nhiều suy nghĩ đều trở nên rõ ràng, cho nên cô là bị lừa sao?
Nhưng… Dạ Âu Thần vẫn chưa cho cô một câu trả lời thuyết phục mà.
Rốt cuộc vì sao anh vẫn luôn kéo dài, giữa anh và Hàn Mai Linh là quan hệ gì?
“Chuyện này rất phức tạp, nhưng tớ chắc chắn Hàn Mai Linh nói dối, nếu cậu không tin tớ có thể đi điều tra cùng cậu.”
“Điều tra? Điều tra bằng cách nào?”
“Chuyện rất đơn giản, không phải cô ta nói mình mang thai à? Vậy chúng ta tìm cô ta đòi kết quả, nếu không có chứng minh dựa vào cái gì cô ta nói mình mang thai là mang thai? Cửu Cửu, nếu cô ta đã quyết tâm muốn cướp chồng cậu, vậy chắc chắn cô ta đã chuẩn bị trước, cậu tuyệt đối đừng bị người như thế lừa gạt, đến lúc đó ảnh hưởng tình cảm của cậu với Dạ Âu Thần thì không tốt đâu”.
“…”
Thẩm Cửu lập tức nói không nên lời, cô cảm thấy mình thật vô dụng.
Cô vốn có thể nghĩ rõ ràng những chuyện này, nhưng lúc đó đầu óc của cô lại bị mù mờ, người ta nói gì thì cô tin cái đó.
“Cậu đến chỗ của tớ không nói với Dạ Âu Thần đúng không? Cậu mau gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho anh ta, nói hôm nay cậu nhớ tớ, cho nên đến đây với tớ, kêu anh ta mau đến đây đón cậu về.”
Lúc Thẩm Cửu còn đang do dự, Tiểu Nhan lấy túi của cô qua, sau đó lấy điện thoại của cô ta, vừa định gọi điện thoại cho Dạ Âu Thần, kết quả cùng lúc đó điện thoại cũng reo lên.
Hai người trong phòng đều ngây người, sau đó nhìn nhau.
Tiểu Nhan vốn còn đang bình tĩnh thành thục, sau khi nghe điện thoại của Dạ Âu Thần lập tức cười tủm tỉm, giọng điệu nịnh nọt: “Cậu Dạ, chào buổi tối, anh muốn tìm Cửu Cửu sao? Cậu ấy đang ở chỗ tôi đây.”
Người phụ nữ khi nãy câu nào cũng Dạ Âu Thần đột nhiên biến mất.
Đương nhiên Tiểu Nhan không ngu ngốc, Dạ Âu Thần là sếp của cô ấy, lúc cần thiết ví dụ như xin tăng lương thưởng cô ấy sẽ nịnh hót một chút, nhưng vào lúc sếp không có mặt, cô ấy thích gì thì nói đó thôi.
Thẩm Cửu hơi căng thẳng nắm ngón tay mình, ban ngày tâm trạng của cô không ổn định lắm, cũng không biết Chu Vân có giấu giúp cô không.
“Vì sao á? Cậu ấy là bạn tốt của tôi, nhớ tôi thì đến đây tìm tôi thôi, cậu Dạ, bây giờ cậu muốn đến đây đón cậu ấy sao?”
“Cái gì?” Tiểu Nhan giật mình kêu lên, sắc mặt thay đổi: “Tôi biết rồi.”
Sau đó cô ấy vội vàng cúp máy.
Thẩm Cửu bị thái độ của cô ấy làm giật mình, cũng trở nên căng thẳng theo: “Sao thế?”
Tiểu Nhan vừa đưa điện thoại cho cô vừa nói: “Cậu Dạ ở dưới lầu!”
Nghe vậy, Thẩm Cửu cũng giật mình, anh… ở dưới lầu? Nói cách khác trước khi anh ấy gọi điện thoại đã đến đây rồi? Là chú Kim nói với anh cô ở đây sao? Vậy chú Kim có nói hết chuyện đã xảy ra hôm nay với anh không?
“Đi thôi Cửu Cửu, tớ đưa cậu xuống lầu, sau đó cậu về đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!