Dạ Âu Thần ngước mắt bèn nhìn thấy một
mảng xuân quang trước ngực cô, ánh mắt
đanh lại.
Người phụ nữ này đang cố tình sao?
Nhưng thấy biểu cảm vô tội của cô, còn
cầm lọ nước hoa tiến sát anh, giống như
vô tâm vậy,
Vô tâm?
Dạ Âu Thần đột nhiên phản ứng lại, loại
phụ nữ bất chấp thủ đoạn gả vào nhà họ
Dạ như này sao có thể vô tâm được? Ánh
mắt của Dạ Âu Thần âm lãnh đi vài phần:
“Muốn câu dẫn tôi?”
Thẩm Cửu ngước mắt, không hiểu.
“Hả?”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần di chuyển, rơi
Thẩm Cửu thuận theo ánh mắt của anh
nhìn xuống mới phát hiện cơ thể của mình
nghiêng về phía trước, cổ tay trượt xuống,
lộ ra một mảng trắng tuyết.
Cô lật tay che ngực của mình lại, cơ thể
lui về sau, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ
ửng, đôi môi mọng nước mấp máy muốn
giải thích điều gì đó, lời đến cửa miệng thì
một câu cũng không ra lời.
Ánh mắt đen láy đó của Dạ Âu Thần
khiến cô trở nên khó chịu.
Sau khi cô ý thức đến động tác hớ hênh
vừa rồi của mình, Thẩm Cửu lúc này chỉ
muốn chui vào trong cái khe nào đó…
Cô thật sự không phải cố ý!
Cô chỉ muốn cầm lọ nước hoa đó cho
anh xem mà thôi, dù sao là anh hỏi mà…
Nhưng, cô không ngờ cổ áo của bộ đồ
này lại rộng như vậy, chỉ hơi về trước một
chút thì trở nên như thế.
Lần này, ấn tượng của Dạ Âu Thần đối
với cô chắc chắn lại càng xấu rồi.
Gò má đỏ ứng bỗng lúc trắng lúc đỏ,
Thẩm Cửu nhìn ra ngoài cửa sổ, siết chặt
lọ nước hoa trong tay.
Cô không phải cố ý! Không phải cố ý!!!
Cô không muốn câu dẫn anh!
Bầu không khí trong xe trở nên cổ quái,
thông qua gương chiếu hậu, Dạ Âu Thần
có thể nhìn thấy sắc mặt chuyển từ đỏ
sang trắng, còn có sự ủy khuất trong đáy mắt.
ủy khuất?
Ủy khuất cái gì?
Ủy khuất anh đổ oan cho cô?
Nhưng cách làm đó của cô, chủ động lộ
ngực trước một người đàn ông, không
phải câu dẫn thì là gì?
Chiếc xe rất nhanh đến bữa tiệc, vừa
xuống xe, Thẩm Cửu muốn bước tới đầy
anh, nhưng lại bị Dạ Âu Thần lạnh giọng
từ chối: “Tôi có việc phải làm, cô đi tìm
Lục tổng trước di.”
Trước khi đi, Dạ Âu Thần quay ra nhìn
cô nhắc nhở: “Nhớ kỹ, đừng cúi đầu khom
eo, nếu không…”
Đằng sau câu nói đó không cần nói
cũng biết là lời uy hiếp, trải qua chuyện
trước đó Thẩm Cửu đương nhiên biết anh
chỉ điều gì, nặng nề gật đầu: “Tôi biết rồi,
anh yên tâm, tôi không có vô dụng như
anh nghĩ đâu.”
Vừa dứt lời, khóe môi của Dạ Âu Thần
khẽ nhếch lên, đáy mắt nhiều thêm tia
chế giễu, rõ ràng chính là không tin lời cô nói.
Thẩm Cửu cắn môi dưới siết chặt nắm
đấm, đột nhiên nói: “Tôi dùng nhân cách
của tôi bảo đảm.”
Dạ Âu Thần vẫn là bộ dạng đó, kêu
Lang An đầy anh rời khỏi, Thẩm Cửu chỉ
đành một mình đơn thương độc mã đi vào
trong bữa tiệc.
Người đến tham gia bữa tiệc đều là
nhân vật có máu mặt, Thẩm Cửu đi lướt
qua vai mấy cô gái, ngửi được mùi nước
hoa nồng nặc trên người bọn họ, nhìn thấy
trên cổ bọn họ đeo trang sức đá quý, còn
có chiếc váy lễ phục được thiết kế riêng.
Cách ăn mặc này của cô ở trong đám
đông, có thể nói lập tức bị chìm nghỉm.
Thẩm Cửu đâu từng tham gia bữa tiệc
gì đó? Cho nên cô một chút cũng không
biết đi đâu tìm Lục tổng, chỉ có thể tự
mình tìm một chỗ, sau đó ngồi xuống cầm
điện thoại tìm kiếm tư liệu về vị Lục tổng đó.
Bây giờ không tìm thấy không đại biểu
lát nữa không có cơ hội gặp mặt, bây giờ
nhân cơ hội tìm hiểu một chút, lát nữa nếu
như gặp được còn có thể nói chuyện cho tốt.
Thẩm Cửu cầm điện thoại ngồi ở đó
xem rất nghiêm túc, không có chú ý đến
tình cảnh xung quanh.
Sau đó tiếng nhạc vang lên, Thẩm Cửu
mới đột nhiên hoàn hồn, liếc nhìn điện
thoại mới kinh ngạc phát hiện thời gian
của bữa tiệc đã trôi qua một nửa rồi.
Thẩm Cửu cầm ly cocktail trước mặt
uống mấy ngụm, sau đó đứng dậy tìm
kiếm, nhìn nửa ngày cũng không nhìn
thấy bóng dáng của Dạ Âu Thần.
Kỳ lạ, anh đi đâu rồi? Thế nào đi lâu như
vậy vẫn chưa có quay lại?
Đang suy nghĩ, Thẩm Cửu đột nhiên
nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc khác,
chính là Lục tổng của tập đoàn Lục Thị
mà cô vừa mới tra tư liệu.
Lục Chiêu.
Đại diện cho những người tay trắng lập nghiệp.
Từ con số không đến tập đoàn Lục Thị
của ngày hôm nay.
Tập đoàn Lục Thị mặc dù không so
được với Dạ Thị, nhưng ở Mạc Thành
cũng rất nổi tiếng.
Lục Chiêu là một người đàn ông 30
tuổi, độc thân, có hơi phong lưu, thích
chơi với người nổi tiếng trong giới, sau khi
có được thì vứt bỏ, thích cùng người khác
so tửu lượng, đánh gôn, thích chơi cờ,
điểm quan trọng nhất là thích hát.
Đây có hơi ngại ngùng rồi.
Thẩm Cửu nghĩ kỹ rồi, nhưng phát hiện
điểm nào cũng không phù hợp.
Không biết dựa vào thân phận trợ lý
tổng giám đốc của Dạ Thị đi tới, có thể
giành được một ít chỗ tốt nào không.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu cầm chiếc ly
trước mặt, quyết định đi kính anh ta một ly rượu.
Thẩm Cửu từ từ tránh mọi người mà đi
tới, khi đi đến chỗ vừa rồi Lục Chiêu đang
đứng, lại phát hiện anh ta đang ôm một cô
gái mặc váy dài màu lam đi ra bên ngoài.
Thẩm Cửu chỉ đành rảo bước đi theo.
Đi theo bọn họ ra bên ngoài sảnh tiệc,
đến một hoa viên nhỏ, Thẩm Cửu cuối
cùng cũng nhìn thấy Lục Chiêu.
Vừa muốn bước tới bắt chuyện, Lục
Chiêu lại đột nhiên ôm nữ gái đó vào lòng,
cúi đầu hôn.
“Ưm… Lục tổng, anh đáng ghét…”
Cô gái ở trong lòng anh ta nỉ non rên rỉ,
Lục Chiêu cúi thấp một tiếng, bàn tay lớn
trực tiếp vòng ra sau lưng ô ta kéo khóa,
bàn tay chui vào trong, âm thanh của cô
gái càng thêm nỉ non.
Thẩm Cửu không ngờ mình vậy mà có
thể nhìn thấy một cảnh như vậy, âm thầm
thở dài một tiếng lời đồn quả nhiên không
giả, sau đó đỏ mặt di chuyển ánh mắt
sang chỗ khác.
Cô sợ người khác nhìn thấy, nhưng lúc
này lại không tiện đi ra, chỉ có thể trốn
đằng sau gốc cây to đợi, đợi đến mức
nhàm chán, Thẩm Cửu còn cầm ly rượu
uống vài ngụm.
Cũng không biết đợi bao lâu, Thẩm Cửu
uống hết rượu trong ly, bên đó vẫn chưa
kết thúc.
Thẩm Cửu mặt mày bình tĩnh, nhưng gò
má ửng đỏ rõ ràng lộ ra sự ngại ngùng
trong lòng của cô, lại đợi một lát, bên đó
mới kết thúc.
“Lục tổng, vậy tối mai anh nhất định
phải đến tìm người ta đó, em đi trước đây~”
“Yên tâm đi bảo bối, mê người như em,
anh tối mai nhất định sẽ đến tìm em.”
Cô gái vẫn không lỡ quấn lấy anh ta một
lúc mới chịu rời đi.
Lục Chiêu sau khi đợi cô gái đó rời khỏi,
nụ cười trên mặt biến mất, sau đó anh ta
rút một điếu thuốc ra châm lửa, dửng
dưng chỉnh trang quần áo trên người của mình.
Một lúc sau, anh ta mới thấp giọng nói:
“Ra đây di.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu bị dọa giật mình,
siết chặt chiếc ly trong tay.
Cô…. nghe lén bị phát hiện rồi sao?
Không đúng! Cô đâu có nghe lén? Rõ
ràng là đến đây không cẩn thận nhìn thấy,
nhưng lúc này bị phát hiện rồi, cô phải ra
ngoài sao?
“Người đi cả rồi, đừng trốn nữa, vẫn là
nói, muốn tôi đích thân lôi ra?”