“Thích… Thích Dạ Âu Thần?” Thẩm Cửu cảm thấy vấn đề này cũng khó chết mất, cả nửa ngày mới lắc đầu nói: “Không, tớ mới không thích anh ta đâu.”
“Ha ha, cậu nói dối.”
Tiểu Nhan vạch trần cô không do dự một chút nào, cười híp mắt nói tiếp: “Cậu thích anh ta thì có.”
“Không, tớ không thích anh ta.” Thẩm Cửu hào hùng phản bác lại lời của Tiểu Nhan, có làm như thế nào cũng không chịu thừa nhận chuyện mình thích Dạ Âu Thần.
Cho dù là bây giờ cô đã uống say nhưng mà trong tiềm thức của cô, chuyện thích Dạ Âu Thần thuộc về bí mật nhỏ của cô, cảm thấy… Cả đời này cô cũng nên cất giữ nó cho thật tốt, không thể để cho người khác biết được.
Dù sao thì chuyện cô thích Dạ Âu Thần đối với người khác mà nói đó là một chuyện vô cùng buồn cười.
Bởi vì cô không có cái gì hết, hơn nữa cô lại không đủ ưu tú, không xứng với loại người đứng trên tầng mây như là Dạ Âu Thần, loại người có chỗ bẩn giống như cô mà thích anh thật sự quá buồn cười.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhịn không được bật cười thành tiếng, trong mắt mang theo nước mắt, dưới ánh đèn đang chiếu rọi đôi mắt với nước mắt giống như là một vùng biển cả mênh mông.
“Ôi, hình như là tớ nhìn thấy được một vùng biển.” Tiểu Nhan đột nhiên kêu lên một tiếng sau đó đưa tay nắm lấy Thẩm Cửu.
Không cẩn thận nắm phải tóc của Thẩm Cửu, Thẩm Cửu đau đến nỗi phải thét lên một tiếng: “Nè, cậu nắm tóc của tớ rồi đó.”
“Vậy hả? Xin lỗi nha.” Tiểu Nhan thu tay lại: “Nhưng mà lúc nãy tớ thật sự nhìn thấy biển mà… Ức.”
Nói đến đây, Tiểu Nhan lại ợ rượu.
Thẩm Cửu buồn bực sờ lên da đầu bị kéo đau của mình, sau đó ghé vào trên mặt bàn trong đầu lại suy nghĩ đến hình dáng tuấn mỹ của Dạ Âu Thần.
Anh thật sự rất đáng ghét, tại sao lại phải phiền mình vào lúc này vậy chứ, rõ ràng là mình đã muốn ly hôn với anh mà tại sao cô lại cứ suy nghĩ đến anh vậy chứ?
Chẳng lẽ… Sự yêu thích của cô đối với Dạ Âu Thần đã chuyển thành chán ghét rồi à?
“Reng reng reng…”
Điện thoại di động đang đặt ở trên bàn đột nhiên lại vang lên, vang lên một hồi lâu mà cũng không có người nào nghe, hai cô gái ở đây uống rượu say mèm, uống hết ly này đến ly khác, điện thoại đặt ở bên kia vang lên rồi lại yên tĩnh, yên tĩnh rồi lại vang lên.
“A, ồn ào quá đi thôi!” Cuối cùng Tiểu Nhan tức giận mắng chửi một tiếng, sau đó dùng sức đập bình rượu lên trên mặt bàn, đứng dậy cầm lấy điện thoại: “Ai vậy?”
Nổi giận đùng đùng.
Dạ Âu Thần ở đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh này, không khỏi nhíu mày lại.
Giọng nói này rõ ràng không phải là của Thẩm Cửu, anh nhếch đôi môi lạnh lên rồi hỏi: “Cô là ai?”
“Hả?” Tiểu Nhan nghe thấy giọng nói này thì hình như có chút quen thuộc: “Mắc mớ gì tôi phải nói cho anh nghe chứ? Không phải là anh gọi điện thoại cho tôi hả, thế mà còn không biết xấu hổ hỏi tôi là ai, chém chết anh liền đó! Ức!”
Dạ Âu Thần: “…”
Một lát sau giọng nói lạnh lùng với truyền đến một lần nữa: “Cô là Tiểu Nhan?”
“Ủa? Sao anh lại biết tên của tôi?”
“Thẩm Cửu đang ở đâu?”
“Thẩm Cửu… Thẩm Cửu là ai chứ?” Tiểu Nhan vừa nói vừa ợ lên một tiếng, nói chuyện rõ ràng không đầu không đuôi, mơ mơ màng màng.
Đến bây giờ Dạ Âu Thần đã có thể kết luận được Tiểu Nhan đang uống say, hơn nữa lúc này còn đang cầm điện thoại của Thẩm Cửu mà nói mấy lời mê sảng, nói không chừng là Thẩm Cửu cũng…
Nghĩ đến đây, hơi thở trong người của Dạ Âu Thần bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng cường thế hơn mấy phần: “Nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, nếu không thì… Tiền thưởng của cô sẽ không có đâu.”
Tiểu Nhan rất thích tiền, cho dù có uống say không biết gì thì cũng còn tiềm thức, nghe thấy chữ tiền thì lập tức kịp phản ứng lại.
“Cô ấy đang ở đây.” Cô đứng thẳng người dậy sau đó nhìn về vị trí của Thẩm Cửu rồi nói: “Thẩm Cửu… Đang ở nhà của tôi.”
Hai mươi phút sau.
Tiểu Nhan đứng ở cửa cúi người xuống nhìn một hồi lâu rồi mới mở cửa ra, cửa vừa mới được mở ra thân thể của cô liền không kiềm chế được mà ngã nhào ra phía trước, động tác của Dạ Âu Thần rất nhanh, anh tránh né qua bên cạnh không bỏ lại dấu vết.
Mắt thấy Tiểu Nhan sắp ngã trên mặt đất, Lang An đứng ở bên cạnh nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô lại.
Vừa mới đỡ được cô, Tiểu Nhan giống như là một con bạch tuộc nhào vào trong lồng ngực của anh ta, sau đó hai cánh tay vòng qua cổ của anh ta: “Ôi chao, mấy người lại đến nhanh như vậy chứ. Hihi, cơ thể của anh thật là tuyệt vời, tôi có thể sờ cơ bụng của anh được không?”
Tiểu Nhan say rượu lập tức đùa giỡn Lang An, gương mặt của Lang An bỗng chốc đỏ lên, vô thức nhìn về phía Dạ Âu Thần, sau đó khẩn trương mở miệng nói: “Cô, cô xuống nhanh cho tôi.”
Nói xong anh ta đưa tay ra có ý đồ muốn gỡ Tiểu Nhan xuống từ trên người của mình.
“Không, thân thể của anh thật là ấm áp, tôi muốn ôm anh, hì hì.” Tiểu Nhan giống như là một đứa bé cọ qua cọ lại trên người Lang An, đôi môi cũng trực tiếp cọ ở cổ của anh ta, cả người đều mang theo mùi rượu.
Đáy mắt của Dạ Âu Thần không có một tia gợn sóng, căn bản cũng không thèm để ý đến cảnh tượng này. Anh nhếch đôi môi mỏng lên, sắc mặt lạnh lùng đẩy xe lăn đi vào trong.
Mới vừa đi vào, lông mày của anh liền nhíu chặt lại với nhau.
Bởi vì mùi rượu gay mũi ở trong phòng phả vào mặt, nồng độ cồn trong không khí vừa ngửi được liền biết là hai người đó rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu.
Đáng chết!
Người phụ nữ đó không biết sức khỏe của mình như thế nào à, thế mà lại không đặt lời dặn dò của bác sĩ vào trong lòng, còn chạy đến đây để uống rượu nữa chứ.
Thật sự là một người phụ nữ không sợ chết!
Dạ Âu Thần nổi giận đùng đùng đi qua cửa tiến vào trong nhà, vừa nhìn liền thấy Thẩm Cửu với biểu cảm đau khổ, sắc mặt tái nhợt đang ngã ở trên ghế sofa.
Trên mặt đất ở bên cạnh có rất nhiều vỏ chai rượu đang nằm đó, còn có mấy loại đồ nướng thức ăn khuya mà hai cô đã ăn, cả phòng hỗn loạn không chịu nổi.
Đối với người có chứng bệnh hết sạch sẽ như Dạ Âu Thần mà nói, nếu như trước kia nhìn thấy cảnh tượng này thì có lẽ anh đã quay người rời đi.
Nhưng mà ngày hôm nay không giống như vậy nữa, người phụ nữ ấy đang nằm trong một đống rác rưởi, mục đích anh đến đây đúng là vì người phụ nữ này, cho nên cho dù như thế nào anh cũng phải đi qua đó mang theo người phụ nữ ấy về.
Nhưng mà mùi hương trong căn phòng này quả thật làm cho người ta không quên.
Dạ Âu Thần ngừng thở, sau đó lăn bánh xe lăn đi qua, nếu như chú ý nhìn bánh xe lăn của anh thì thấy được gần như đều đang tránh đi những thứ rác rưởi dưới mặt đất mà đi về phía trước, đến cuối cùng dừng ở trước mặt ghế sofa, sắc mặt của Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thẩm Cửu.
“Ưm.”
Hình như là Thẩm Cửu rất đau đớn, che lấy bụng của mình rồi kêu lên một tiếng.
Dạ Âu Thần nhíu lông mày lại, nhìn thấy bộ dạng này của cô thì thật sự rất nổi giận, người phụ nữ này không thể biết được cách yêu quý bản thân mình, vậy anh cứu cô để làm cái gì?