Lông mày Hàn Thanh nhíu chặt, mấp máy đôi môi mỏng một lúc lâu mới nói: “Vẫn chưa, nhưng dù sao cũng sẽ thành công.”
Nghe anh ta nói vậy, Tô Cửu cười nhạt: “Được, vậy thì chờ tin tốt của giám đốc Hàn, đến lúc đó tôi sẽ có lì xì bự rồi”
Sau khi giải quyết mọi chuyện xong xuôi, Tô Cửu đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lại nói: “Đúng rồi, giám đốc Hàn này, mấy ngày trước cô chủ Minh Thư tới công ty tìm anh, về sau nghe nói anh không ở đây nên đi rồi”
“Ừ, lát nữa về tôi sẽ gọi cho em ấy”
“À đúng rồi, cô ấy còn gặp Hứa Yến Uyển nữa, hơn nữa hai người cũng trông không vui vẻ cho SA lắm: Hứa Yến Uyển.
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Hàn Thanh trâm xuống mấy phần, anh ta định xử lý xong chuyện công ty rồi sẽ xử lý đến chuyện này.
Chuyện liên quan đến lời đồn Hứa Yến Uyển sắp thành hôn thê của mình đột nhiên lan truyền trong công ty, anh ta rất muốn biết rốt cuộc nó làm sao mà truyền ra được. . Đọc thêm nhiều truyện ở == T R Ù M t r u у ệ Л . V N ==
Cô bé ngốc của anh vì hiểu nhầm mình là con giáp thứ mười bé nên mới ấm ức tới như vậy, một mình ngồi tàu hỏa chạy đi, còn vứt cả sim di động.
Mặc dù đã giải thích rõ đó là hiểu lầm, mà cô bé con kia cũng đã quay về cạnh anh.
Nhưng cô ấy không phải vô duyên vô cớ hiểu nhầm được, nếu như không có ai đồn thổi bên tai, lại thêm mắm dặm muối, cô cũng sẽ không mất trí tới như vậy.
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh gõ tay lên mặt bàn.
“Biết rôi, chuyện này tôi sẽ xử lý”
Rất nhanh Hứa Yến Uyển đã nhận được tin Hàn Thanh muốn gặp cô ta, không phải ở công ty mà là ngoài quán cà phê sau khi tan tầm về.
Sau khi cô ta nhận được thông tin này, nhịp tim bỗng lỡ một nhịp, một loại dự cảm bất thường dâng lên.
Anh ta không tìm mình ở công ty, hết lần này lượt khác lại gọi cô ta ra ngoài.
Dựa theo sự hiểu biết của cô đối với tính cách Hàn Thanh, có lẽ anh ta sẽ nghiêm túc nói chuyện với mình.
Mà nói chuyện gì thì…
Hàn Thanh mất tích một tuần, một tuần sau quay về đi làm, chứng tỏ chuyện của anh đã được giải quyết, có lẽ anh ta cũng biết chuyện kia rồi.
Nghĩ tới đây, Hứa Yến Uyển cảm giác lòng mình không ngừng chìm xuống, nắm con chuột trong tay, đại não lộn xộn trống rỗng.
Đột nhiên cô nhớ đến những lời mà Hàn Minh Thư nói với mình trước kia.
Cô nói nếu như cô ta bằng lòng, tương lai sẽ có người tốt hơn yêu thương cô ta.
Thật không? Cuộc sống không có Hàn Thanh, có thật cô ta sẽ ổn không?
Từ nhỏ cô đã thích anh ta, về sau dù ra nước ngoài cũng vẫn thích, cô là cô chủ nhà họ Hứa, có bao nhiêu người đàn ông xếp hàng theo đuổi cô, nhưng sâu trong thâm tâm, thiên thần của cô ta vẫn chỉ là Hàn Thành.
Tình yêu từ lúc nhỏ đã vượt qua vô số ngày đêm, luôn đi bầu bạn cạnh cô, đã sớm hòa tan vào máu thịt, bây giờ nói bỏ là bỏ, cô có làm được không?
Nghĩ tới đây, Hứa Yến Uyển từ từ nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy dài nơi khóe mắt.
Trong quán cà phê.
Hứa Yến Uyển trước đó đã đứng ở ven đường ngắm nhìn Hàn Thanh thật lâu, mới chỉ một tuần không gặp mà trông anh ta gầy đi rất nhiều, trên khuôn mặt tuấn mỹ có vẻ mệt mỏi, đôi mắt lạnh lùng sắc bén lộ ánh nước rõ ràng. Anh ta biến thành như vậy đều là vì bạn gái mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Yến Uyển càng thêm đắng chát, cô nuốt khổ sở cùng cảm xúc liên quan, nở nụ cười trên mặt, sau đó đi vào.
Lúc nhìn thấy cô, Hàn Thanh vẫn trưng bộ mặt không chút tình cảm nào, chỉ hỏi cô một câu tới rồi à, sau đó không nói gì nữa.
Hứa Yến Uyển gọi một tách cà phê, sau đó ngồi im lặng.
Có lẽ cô đã đoán được Hàn Thanh muốn nói gì, cũng biết Hàn Thanh muốn làm gì, thế nhưng bây giờ cô không muốn nói gì nữa.