Chương 1144:
Trên ghế so pha chỉ còn lại mỗi mình Hàn Thanh đang ngồi hìn tài liệu, Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần sau khi trở về đã đi về phòng.
Khi Tiêu Túc nhìn thấy Hàn Thanh, môi mỏng của cậu ta khẽ mấp máy, vẻ mặt lập tức lạnh lùng đi về phòng, bỗng nhiên lại nhớ ra nơi này căn bản không có phòng cho cậu ta.
Trong lòng cậu ta bất đắc dĩ, chỉ có thể chọn một chỗ ngồi xuống, Trong phòng khách yên lặng, lúc Tiểu Nhan quay lại thì chỉ thấy có Tiêu Túc với Hàn Thanh đang ngồi, thế là cô ấy lại tranh thủ trở lại phòng của mình.
Bầu không khí ngột ngạt này kéo dài rất lâu, mãi đến khi sắp tới bữa trưa Tiểu Nhan mới đi ra khỏi phòng đến phòng bếp làm đồ ăn.
Tiêu Túc, người bị coi như là người trong suốt nhìn thấy Tiểu Nhan đi vào phòng bếp thì trong lòng có chút động.
Cô gái này thật sự không hiểu chuyện, rõ ràng vừa mới khỏi bênh xong, tại sao lại đi vào trong phòng bếp?
Cậu ta muốn đi tới khuyên cô ấy, nhưng nhìn Hàn Thanh ngồi ở phía đối diện vẫn đang bất động như không có chuyện gì xảy ra, cậu ta không nhịn được nhíu mày, muốn nói cái gì đó nhưng lại phát hiện mình không có lập trường, chỉ có thể nuốt những lời định nói lại phòng cho cậu ta.
Trong lòng cậu ta bất đắc dĩ, chỉ có thể chọn một chỗ ngồi xuống, Trong phòng khách yên lặng, lúc Tiểu Nhan quay lại thì chỉ thấy có Tiêu Túc với Hàn Thanh đang ngồi, thế là cô ấy lại tranh thủ trở lại phòng của mình.
Bầu không khí ngột ngạt này kéo dài rất lâu, mãi đến khi sắp tới bữa trưa Tiểu Nhan mới đi ra khỏi phòng đến phòng bếp làm đồ ăn.
Tiêu Túc, người bị coi như là người trong suốt nhìn thấy Tiểu Nhan đi vào phòng bếp thì trong lòng có chút động.
Cô gái này thật sự không hiểu chuyện, rõ ràng vừa mới khỏi bênh xong, tại sao lại đi vào trong phòng bếp?
Cậu ta muốn đi tới khuyên cô ấy, nhưng nhìn Hàn Thanh ngồi ở phía đối diện vẫn đang bất động như không có chuyện gì xảy ra, cậu ta không nhịn được nhíu mày, muốn nói cái gì đó nhưng lại phát hiện mình không có lập trường, chỉ có thể nuốt những lời định nói lại.
Mà ở bên kia, Hàn Minh Thư đang dỗ Dạ Âu Thần ngủ.
Thật khó có thể tưởng tượng, một người đàn ông to lớn snhuw anh mà cũng có một ngày cần phải dỗ ngủ.
Loại tình huống nỳ thực sự nghiêm trọng, nhưng nếu chỉ có mây sngayf thôi thì không có vấn đề gì.
Đối mặt với Dạ Âu Thần như vầy, Hàn Minh Thư vừa tức giận vừa đau lòng.
Tức giận vì anh giấu diếm cô đi làm những chuyện này, đau lòng vì tinh thần anh biến thành như vầy, rõ ràng tâm lý của anh rất mạnh mẽ, nhưng lại biến thành cái dạng này, bởi vậy có thể thấy được mấy ngày nay anh đã phải chịu bao nhiêu thống khổ.
Cho nên Hàn Minh Thư chỉ có thể dỗ dành anh, cái tên vô lại Dạ Âu Thần này đại khái còn nhân lúc cháy nhà mà đi hội của, bàn tay đặt ở bên hông cô thỉnh thoảng còn sờ tới sờ lui, cuối cùng còn khàn giọng nói: “Nhớ em, chỉ có thể hôn một cái mới có thể giải quyết.
Hàn Minh Thư: “…”
Cô rất muốn vung tay tát lên mặt anh một cái, nhưng lại không lỡ, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu hôn anh.
Vốn dĩ Hàn Minh Thư chỉ muốn hôn nhẹ anh một cái để trấn an anh.
Ai ngờ đôi môi đỏ vừa chạm lấy anh, Dạ Âu Thần liền đảo khách thành chủ, bàn tay to giữ chặt lấy gáy cô, hé miệng hôn cô.
“Ưm.”
Hàn Minh Thư trừng to hai mắt, không ngờ anh lại vô sỉ như vậy, thế là cô đưa tay đẩy anh ra, Dạ Âu Thần khẽ rên một tiếng, phát ra âm thanh từ kẽ răng với môi.
“Bây giờ anh đang là bệnh nhân, thế mà em nỡ đẩy anh?”