Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
CHƯƠNG 107: CÔ LÀM ỒN ĐẾN CÔ ẤY RỒI
Đến lúc nào rồi mà cô còn lo lắng cho anh trong khi không màng bản thân mình. Từng có ai đó nói rằng, thời điểm nguy cấp sẽ lộ rõ lòng người nhất. Lần trước, lúc Lục Chiêu cầm ghế phang về phía anh, cô không ngần ngại lao tới chắn cho anh mà không hề hay biết anh có thể tránh được, nếu không phải lúc đó anh né kịp thì chiếc ghế đó đã an vị trên người cô rồi.
Rõ ràng…với thân thể nhỏ xinh này mà thật sự bị đập trúng, hậu quả thật khó lường. Bây giờ ngay cả Dạ Âu Thần hồi tưởng lại cũng cảm thấy thót tim. Vậy còn cô? Lúc ấy, rốt cuộc cô sốc tâm lí như thế nào mà có thể quả quyết lao đến che chắn cho anh không màng danh lợi địa vị? Nghĩ đến đây, ánh mắt Dạ Âu Thần xáo động, nhìn đăm đăm người đang nằm trên giường. Hoặc là, cô so với trong tưởng tượng của anh, không giống vậy? Trong phòng bệnh tĩnh lặng, chỉ vang lên tiếng tim đập và hít thở của hai người, Dạ Âu Thần gập quyển tạp chí, nhẹ nhàng bỏ vào trong cặp, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Cửu đang ngủ say trên ghế xoay. Thẩm Cửu có ngũ quan lập thể rõ ràng, điển hình của khuôn mặt trái xoan cổ điển, chỉ có điều cô không hay trang điểm nhiều, lại không quá chú trọng đến vấn đề ăn mặc, nên nhìn tổng thể trông có vẻ quê mùa.
Khi mới tới nhà họ Dạ, trông cô mặc váy cưới vô cùng xinh đẹp lộng lẫy, sau đó, lúc mặc lại đồ của cô lại thay bằng dáng vẻ già dặn cổ lỗ sĩ. Rõ ràng là một cô gái trẻ lại không biết trang điểm làm đẹp cho bản thân. Một người phụ nữ như vậy mà đòi quyến rũ mình, đó là điều không có khả năng. Nhưng cứ thế…Dạ Âu Thần thế mà cùng cô… Nghĩ đến tối qua cô khuất nhục nằm dưới thân anh, cứ hết lần này đến lần khác cầu xin anh, gọi anh, trái tim Dạ Âu Thần mềm nhũn, anh không nhịn được bèn vươn tay vén những sợi tóc qua sau tai cô.
Hàn Mai Linh không biết nghe được tin tức từ đâu, biết Thẩm Cửu gặp chuyện, đã vội vã lao đến bệnh viện. Lúc cô đến bệnh viện vừa hay chứng kiến cảnh Dạ Âu Thần ngồi trước giường bệnh Thẩm Cửu, mà đặc biệt là tay Dạ Âu Thần đúng lúc rơi trên mặt Thẩm Cửu, xuyên qua lớp cửa kính, Hàn Mai Linh nhìn nửa ngày cũng quên mất phản ứng. Chuyện này là sao? Dạ Âu Thần cùng cô…
“Cô Hàn?” Lang An thấy Hàn Mai Linh đờ đẫn đứng đó nên nghi ngờ hỏi một câu. Hàn Mai Linh rốt cuộc hoàn hồn, mỉm cười: “Xin chào, tôi nghe tin Thẩm Cửu gặp chuyện, nên đến đây để thăm cậu ấy.” Lang An ngoảnh đầu nhìn vào, bên trong tĩnh mịch đến mức cả tiếng kim châm cũng có thể nghe rành mạch, thấy vậy Lang An hạ thấp giọng: “Cô Hàn, tôi biết cô lo cho trợ lí Thẩm, nhưng hiện giờ cô ấy đã không sao rồi, mà còn đang nghỉ ngơi. Cô Hàn mà vào bây giờ có khả năng sẽ làm phiền đến cô ấy.”
Nghe vậy, khuôn mặt Hàn Mai Linh lộ rõ thần sắc thất vọng, nhưng sau một lát lại gật gật đầu: “Vậy được, nếu cậu ấy đã không sao rồi, thì tôi cũng thấy yên tâm. À phải rồi, đợi cậu ấy tỉnh lại anh có thể báo cho tôi một tiếng không? Không thì, tôi có thể ở đây đợi cậu ấy tỉnh không?”
“Cái này…” Lang An hơi do dự, anh ta biết quan hệ giữa Thẩm Cửu và Hàn Mai Linh có vẻ rất tốt, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
“Thế thì tôi vào trong đợi đây.”
Nói xong, Hàn Mai Linh không đợi Lang An mở miệng bèn đẩy cửa đi vào.
Lang An: “Cô Hàn.”
“Suỵt!” Hàn Mai Linh quay sang phía anh ta dùng tay ra hiệu im lặng, khiến Lang An chỉ đành ngậm ngùi ngậm chặt miệng.
“Tôi vào trong đợi, yên tâm đi, tôi sẽ không làm ồn đâu.” Hàn Mai Linh khẽ khàng đóng cửa lại, sau đó xoay người rón rén đi vào trong, cô đang định qua chào hỏi Dạ Âu Thần một câu, ai ngờ vừa ngẩng đầu đối diện ngay với cặp mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc của anh. Hàn Mai Linh ngây ra một lúc, nhỏ giọng giải thích: “Chào cậu Dạ, tôi…đến thăm Thẩm Cửu.”
Dạ Âu Thần trầm mặt, trên mặt không có bất kì độ ấm nào, giọng nói thanh lãnh vang lên: “Cô ấy đang nghỉ ngơi, mời cô ra ngoài cho.”
Hàn Mai Linh: “…” Đối diện với lệnh đuổi khách thẳng thừng không chút khách sáo của Dạ Âu Thần, tức khắc khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Mai Linh trở nên trắng bệch,
“Tôi…” Con ngươi Dạ Âu Thần sắc lẹm, một chút cũng không có bộ dáng thương hoa tiếc ngọc. Nhưng…vừa rồi rõ ràng anh ta lấy tay chạm lên mặt Thẩm Cửu, biểu cảm từ sườn mặt toát lên vẻ thương tiếc. Chẳng lẽ anh ta thích Thẩm Cửu sao? Ý niệm này vừa nảy lên trong đầu khiến Hàn Mai Linh cảm thấy cả người không thoải mái, Dạ Âu Thần làm sao có thể thích Thẩm Cửu được?
Hàn Mai Linh không đi ra mà ngược lại đứng nguyên tại chỗ, hạ tầm mắt xuống nói: “Rất xin lỗi, tôi sẽ không phát ra tiếng đâu, tôi đảm bảo sẽ không làm phiền đến cậu ấy.” Dạ Âu Thần lăn bánh đến chỗ cô: “Cô làm ồn đến cô ấy rồi.” Hàn Mai Linh cắn chặt môi dưới, ngước đầu đối diện với ánh mắt của Dạ Âu Thần. Đáy mắt anh tràn ngập lãnh lẽo, giống như một hầm băng, lúc nhìn cô không có bất kì độ ấm nào. Tại sao có thể như vậy? Tuy mình không phải là đại mỹ nữ gì, nhưng cũng đâu kém chỗ nào đâu? Tại sao anh ta lại nhìn cô bằng kiểu ánh mắt đó?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!