Chương 1024:
Nghĩ tới đây, Uất Trì Thần thở dài nói: “An, quãng thời gian còn lại của ba không còn nhiều, chẳng lẽ con muốn đối nghịch với ba suốt quãng đời còn lại sao?”
Nghe vậy, Tống An cong môi cười lạnh: “Ngài Uất Trì đây là muốn chơi bài gì với toi sao? Đáng tiếc tôi lại không dính chiêu này.”
Đám người hai mắt nhìn nhau.
Tống An không cho Uất Trì Thần chút mặt mũi nào, mặc dù Uất Trì Thần rất tức giận, nhưng lại không thể nặng lời với con gái, ông ta chỉ có thể thở dài nói: “Được được được, nếu con cảm thấy ba đang chơi bài, vậy thì ba không nói tới chuyện này nữa, chỉ là hôm nay ba….”
“Hôm nay ông làm gì? Chúng tôi chuẩn bị ăn tất niên rồi, cho dù hôm nay ông có chuyện gì thì tôi cũng không muốn nghe, cũng không muốn biết, cho nên, xin mời về cho!”
Tống An không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách, sau đó cơ thể nghiêng sang một bên, ra hiệu bọn họ rời đi.
Mà Tiểu Nhan trốn ở sau lưng Hàn Minh Thư không dám thở mạnh một tiếng.
Mẹ ơi, đây chính là ông ngoại của Dạ Âu Thần sao? LÚc nói chuyện với Hàn Minh Thư thì rất là hung dữ, nhưng khi nói chuyện với con gái mình thì lại hèn nhát như thế….
Nhìn, cũng không giống như là người xấu.
Mà Hàn Minh Thư ở bên cạnh cũng không biết nói cái gì, cô giống như…
Không có lập trường gì.
Dù sao thân phận bây giờ của cô cũng không được Uất Trì Thần tán đồng, nói nhiều một câu chắc chắn sẽ bị ông ta chán ghét thêm mấy phần, cho nên Hàn Minh Thư dứt khoát đứng im ở đấy không nói gì.
Uất Trì Thần thật sự tức muốn hỏng.
Ba mươi tết ông ta chạy tới đây, còn bảo Vu Ba nhấn chuông cửa, ý đồ như vậy còn chưa rõ ràng sao? Tống An là con gái của ông ta, ghét bỏ ông ta là chuyện bình thường, nhưng còn Hàn Minh Thư thì sao?
Không phải cô ta thích Thâm à? Tại sao lại không nói giúp ông ta một câu?
Uất Trì Thần tức giận không chịu được, ánh mắt một mức đánh giá Hàn Minh Thư, rồi lại ném cho Vu Ba một cái ánh mắt.
Thật là một kẻ không có mắt nhìn!
Tống An đã ra lệnh đuổi khách, kết quả hai người vẫn giống như hai bức tượng đứng tại chỗ không nhúc nhích, bọn họ không rời đi, thì cô cũng không có cách nào mở cửa được.
“Ông lão, ông không thể hả? Tôi đã bảo ông đi rồi, ông vẫn ngồi trong này làm cái gì?”
Uất Trì Thần ho nhẹ một tiếng, Vu Ba liền phản ứng lại, bước lên một bước cười tủm tỉm mà giải thích.
“Là như vậy thưa cô An, chúng tôi đã gọi điện cho cậu chủ Thần, cậu chủ Thần mãi không chịu nghe máy, đêm ba mươi năm nay tôi và ông cụ đều rất lo lắng cho cậu chủ Thần, vì vậy phải qua đây xem một cái.”
Nghe lười này, Tống An nhíu mày: “Sau đó thì sao?”
Vu Ba cười hắc hắc hai tiếng.
“Ý của ông chủ là muốn nhìn thấy cậu chủ Thần bình an, thì ông chủ sẽ rời đi.”
“Hừ.”
Tống An cười nhạo một tiếng: “Không thấy được thì sao? Có phải là không thấy được thì ở lì lại đây luôn không?”
Uất Trì Thần: “… Ba chỉ đang ở đây để đợi cháu ngoại ba quay lại thôi, có vấn đề gì sao? An?”
Tống An còn định nói thêm gì nữa, nhưng bên Hàn Minh Thư nghe được tiếng gì đó, cô vội vàng ngăn Tống An lại, chủ động tiến lên.
“Không có vấn đề gì đâu ạ, ông ngoại, vậy cháu mở cửa, ông vào nhà đi.”
Cuối cùng cũng nghe được một câu xuôi tay, Uất Trì Thần cũng kiêu ngạo mà hừ một tiếng: “Xem như là cô thức thời!”
Trong lòng Hàn Minh Thư bất đắc dĩ mà lắc đầu, tiến lên đi mở cửa cho Uất Trì Thần và Vu Ba đi vào trong, Tiểu Nhan cũng đi theo chuồn mất vào trong, Hàn Minh Thư phát hiện Tống An đang đứng ở trước cửa, vẻ mặt không vui.
“Dì ơi?”
“Cháu để ông ta vào nhà để làm gì? Hôm nay là ba mươi tết, để ông ta ở lại đây không phải là tự mình tìm khó chịu à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!