"Vâng."
Một tên Võ Tông lùi lại mấy bước, khai triển động tác rườm rà, trong miệng lẩm nhẩm cái gì đó, chợt một đạo ánh sáng đen bay vút đi.
"Hửm?"
Ngay lúc này, Giang Tà dường như cảm ứng được gì đó, cười lạnh nói:
"Tiểu tử, ngươi rốt cục đi ra!"
Vách đá ở phía sau núi, Quân Thường Tiếu vận dụng Túng Vân Bộ, vừa đi vừa nhảy giữa các tảng đá.
Hắn cần mua lượng lớn thịt để nuôi dưỡng Tiểu Long Long, cửa chính đã có cao thủ Ma Sát Tông trông coi, hắn không thể cho đệ tử đi mạo hiểm, chỉ còn cách đợi đến hoàng hôn rồi từ trên núi nhảy xuống.
Hệ thống nói:
"Có một chuyện nhất định phải nói cho chủ nhân."
"Nói đi."
Quân Thường Tiếu vừa nhảy xuống, vừa nói.
Hệ thống nói:
"Một khi võ giả bước vào Võ Vương, có thể hình thành linh niệm mà mắt thường không thể thấy được, từ đó phát hiện mục tiêu trong phạm vi nhất định, có thể nói là không chỗ che thân."
“...”
Quân Thường Tiếu đứng trên một ngọn đá, co giật khóe miệng nói:
“Ý của ngươi là, cái tên Võ Vương trông coi trước sơn môn, rất có thể đã phóng thích linh niệm bắt..."
"Vù vù!"
Ngay lúc này, dưới núi bỗng nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng mạnh mẽ!
Giang Tà kéo theo sóng gió ngập trời xông tới, cười lạnh nói:
"Tiểu tử, ngày chết đã tới!"
Hắn tuy không thể phá tan trận pháp, nhưng vẫn có thể phòng thích linh niệm bao phủ toàn bộ Thiết Cốt Phái, một khi có bất kỳ gió thổi cỏ lay, sẽ ngay lập tức phát hiện.
Cho nên mới nói.
Đối mặt với cường giả Võ Vương, khẩu súng QBU-88 đã không còn tạo thành uy hiếp quá lớn.
Bởi vì viên đạn được bắn ra, sẽ bị linh niệm bắt lại trong nháy mắt, cũng từ đó cấp tốc có hành động tránh né.
"Meo nó!"