Màn đêm buông xuống.
Trên sân luyện võ Thiết Cốt phái, có một đống lửa lớn, ngọn lửa bốc lên làm sáng rõ xung quanh.
Vài trăm cái bàn bày quanh đống lửa, bên trên bày các loại thức ăn, trái cây đầy màu sắc cùng với rượu ngon.
Nhìn đệ tử đứng lộn xộn, không khí nhiệt liệt hào hứng, giống như mở một buổi tiệc ăn mừng.
“Nào!”
Quân Thường Tiếu nâng lên một bát lớn, nói:
“Vì lần này đánh bại Thánh Tuyền Tông, giương cao sự lợi hại của đệ tử Thiết Cốt Phái ta, uống cạn bát rượu này.”
“Chưởng môn uy vũ, sư huynh uy vũ.”
Đám đệ tử ào ào nâng bát, thỏa thích thưởng rượu.
Cảm xúc lúc nào cũng nằm ở việc tu luyện cường độ cao, dưới kích thích của men rượu giải phóng không ít.
Tu luyện và giải trí phải kết hợp.
Lúc nào Quân chưởng môn cũng nhấn mạnh điều này.
Vì thế buổi tụ họp giống như thế này, đương nhiên cách một thời gian lại tổ chức một lần.
Một là có thể giúp đệ tử thả lỏng tinh thần, hai là giúp mọi người có thể càng hòa nhập với đại gia đình Thiết Cốt Phái này.
“Chưởng môn.”
Tô Tiểu Mạt đến kính rượu, nói:
“Đa tạ chưởng môn bồi dưỡng một năm qua, bát rượu này đệ tử kính người.”
“Ừm ừm.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Các ngươi nếu như mỗi người đều kính một bát rượu, bổn tọa hôm nay sợ rằng sẽ uống thành một vũng bùn mất.”
Miệng nói như vậy nhưng hắn vẫn nâng bát rượu uống cùng Tô Tiểu Mạt.
Dù sao tiền thế là người Sơn Đông chính thống, trên bàn rượu hào sảng người đến không cự tuyệt.
Lại nói.
Linh khí có thể loại trừ men rượu.
Chỉ cần không muốn say, uống bao nhiêu cũng chẳng nhằm gì.
“Chưởng môn.”