Chương 8
Nhưng bây giờ, cho dù Kiều Phương Hạ có là bảo vật đi chăng nữa thì cô ta cũng chỉ có thể quỳ xuống dưới chân anh ta, phục vụ anh ta mà thôi.
Sau khi Kiều Phương Hạ uống rượu xong, liền lịch sự nở một nụ cười với đối phương, đợi anh ta lên tiếng.
Tiêu Hoàng Khải ngắm nhìn hai má cô dần ửng hồng, nhưng trong mắt anh ta lại đầy vẻ giễu cợt: “Nhà họ Kiều tối hôm qua vừa mới xảy ra một vụ bê bối tài chính. Cô nói xem, lúc này ai dám ra tay? Chỉ dựa vào một ly rượu này thôi mà cô cũng muốn tôi đứng ra giúp đỡ nhà cô sao? Cô đang nằm mơ đấy à? ”
Kiều Phương Hạ ngẫm nghĩ, hình như lúc nãy cô đâu có đề cập đến chuyện nhờ anh ta giúp đỡ gì đâu nhỉ?
Vụ bê bối tài chính của nhà họ Kiều đêm qua chính là do cô gây ra, cô muốn nhà họ Kiều phải thảm hại hơn nữa mới vừa lòng.
Cô thầm cười, vừa định nói gì đó, nhưng sắc mặt chú Vương hơi thay đổi, vội vàng giải thích: “Giám đốc Tiêu, e rằng anh hiểu lầm rồi, công ty của chúng tôi…”
Tiêu Hoàng Khải không đợi ông ấy nói xong, nhướng mày về phía Kiều Phương Hạ: “Tôi nghe nói cô Kiều nhảy rất đẹp, hôm nay tôi muốn xem xem lời đồn có đúng là như vậy không. Sân khấu ở đây có sẵn cột crom rồi, cô mau đi thay một bộ vũ nữ đi.”
“Nếu cô làm tôi vui vẻ, nói không chừng, tôi sẽ ra tay giúp cô đấy, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải khiến tôi vui vẻ.”
Bữa tối hôm nay vốn là một buổi giao lưu nhỏ dành cho các thương nhân, những người có mặt ở đây đều là những kẻ có tiền có quyền.
Những người xung quanh nghe thấy cuộc đối thoại giữa Kiều Phương Hạ và Tiêu Hoàng Khải, cũng dần dần nói nhỏ hơn, liếc nhìn về bên đó.
“Nhảy đi.”
Giám đốc Tiêu thấy Kiều Phương Hạ đứng im ở đó không nói lời nào, liền nhẹ giọng thúc giục: “Nếu như không nhảy được thì cút đi.”
Khóe miệng Kiều Phương Hạ nở một nụ cười mỉa mai, nhìn thẳng vào anh ta, không hé răng nói nửa lời.
Mặc dù chú Vương cũng biết yêu cầu đó là quá đáng, nhưng không dễ dàng gì mới có cơ hội tiếp cận giám đốc Tiêu.
Hơn nữa đêm hôm qua nhà họ Kiều lại xảy ra bê bối tài chính, nếu như bây giờ Kiều Phương Hạ lại ra bất cứ sai sót gì, e rằng mọi chuyện sẽ càng lâm vào cảnh bế tắc.
“Cô Kiều.” Tiêu Hoàng Khải nhỏ giọng giục.
Kiều Phương Hạ nghịch ngợm ly rượu rỗng trong tay, nhếch môi nở một nụ cười, nhìn chằm chằm Tiêu Hoàng Khải vài giây, rồi đột nhiên giơ tay ra, nhẹ nhàng lấy đi điếu thuốc đang hút dở của anh ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!