“Không cần đâu?” Tịch Ly rất nhanh chóng liền buông lời từ chối. “Anh cho tôi địa chỉ bệnh viện, tôi tự bắt xe tới đó là được rồi” “Nhưng như vậy anh rất không yên tâm, em cũng biết dạo gần đây thường xuyên xảy ra mấy vụ việc lái xe là trộm cướp mà? Cho nên.”
“Quân Thành!”
Tịch Ly cắt ngang lời nói còn đang dang dở của anh, đột nhiên nghe thấy cô gọi tên mình khiến cho Quần Thành khẽ giật mình một cái, mới ý thức được những lời nói ra vẻ quan
tâm thái quá vừa rồi của anh với cô, với mối quan hệ hiện tại của hai người, có thể sẽ làm cô khó chịu.
Tịch Ly nhẹ giọng, xa xa cách cách mà đáp lại Quận Thành: “Cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng tôi đã không còn là con nít, tôi có thể tự biết cách bảo vệ mình.” Quân Thành thấy cô bài xích ý tốt của mình, trái tim anh khẽ quặn lên một cơn đau, gương mặt vặn vẹo nặn ra một nụ cười, dùng sức lực dồn hết vào tay trái mà nắm chặt lấy vô lăng:
“Được, vậy em cẩn thận một chút. Địa chỉ bệnh viện là Thiên An, chắc em cũng biết vị trí chính xác ở đâu rồi chứ? Nếu không thì anh có thể gửi địa chỉ chi tiết cho em?” “Cảm ơn anh, tôi đã biết.” Tịch Ly trầm giọng đáp. “Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện để thăm và lúc chín giờ. Lúc đó anh rảnh chứ?”
“Anh rảnh”
Giọng Quân Thành không giấu nổi vui vẻ mà nói tiếp: “Đương nhiên là anh rảnh”. “Vậy được, hẹn gặp lại anh sau”. Tịch Ly nói rồi cúp máy, tâm tư cô rối bời, đối với tình hình của Tống Dung Lam cảm thấy lo lắng không thôi. “Tại sao em vẫn còn muốn giữ quan hệ với người nhà cậu ta? Hai người không phải đã sớm chia tay nhau rồi à?”
Lạc Anh mặc dù không muốn can thiệp quá sâu vào đời sống riêng tư của cô, nhưng điểm
này vẫn làm cho anh thắc mắc.
“Mọi người ở bên đó đối với em đều rất tốt. Em không thể phủ nhận những điều tốt đẹp họ đã từng đem lại cho em. Cho nên việc hỏi thăm qua lại là điều dĩ nhiên mà, đúng chứ?” “Anh không muốn giới hạn quyền tự do của em. Nhưng anh hi vọng em sau này có thể giữ khoảng cách với họ một chút” Lạc Anh đứng đối diện với cô, dùng bàn tay to áp lên gò má cô. Tịch Ly thấy anh hôm nay có nhiều tâm sự như vậy, giọng nói lại có chút bất an liền đưa tay mình áp lên bàn tay anh sau đó nói: “Làm sao vậy? Sao đột nhiên hôm nay anh lại biến thành người có nhiều tâm sự như thế? Bình thường anh không phải rất tin tưởng vào khả năng của bản thân sao?”
Giọng Tịch Ly có chút giống như đang trêu đùa nói. Lạc Anh không phản bác lại cô, giống như một đứa trẻ vùi đầu vào vai cô, âm thanh trầm thấp nói: “Ừ, anh đột nhiên lại không có tự tin. Em nên biết anh đối với em tuyệt đối là thật lòng. Em đã có được tình yêu của anh, thì không được phép rời xa anh, đem tình yêu của anh chạy đi đâu đấy” Nhìn Lạc Anh mềm yếu như vậy, cô cảm thấy quả thật có chút choáng ngợp không quen nhưng vẫn rất cưng chiều xoa xoa mái tóc anh, để khôi phược tâm trạng vui vẻ giúp anh nên đã thông minh đánh trống lảng sang một vấn đề khác: “Tóc của anh hình như có chút dài ra rồi.” “Ừ, quá để tâm đến em, cho nên mới không có thời gian đi cắt tóc” “Nói nhảm” Tịch Ly cười cười xoa tóc anh, bộ dạng âu yếm dịu dàng. Lạc Anh vẫn duy trì tư thế vùi đầu vào vai cô, đột nhiên môi anh câu lên một nụ cười, anh vừa nghĩ ra một “cao kiến”: “Hay là ngày mai anh đi cùng em nhé?”
“Sao?”
Tịch Ly tròn mắt đẩy anh ra, để mắt anh đối diện với mắt mình. Lạc Anh như muốn khẳng định cô không nghe lầm, anh xoa xoa mái tóc cô, thanh âm nhẹ nhàng như rót mật và tại cô: