Lạc Anh cảm thấy môi mình hơi đau liền miễn cưỡng rời khỏi môi cô, đưa ngón tay cái sờ lên mỗi lần thấy môi anh đang chảy máu.
“Mèo hoang nhỏ, em trở nên hung dữ hơn rồi? Còn dám cắn "đá đi” của mình sao?” Lạc Anh tuy nói vậy nhưng vẫn duy trì nụ cười trên môi, sau đó trực tiếp bỏ quên bữa tối mà thím Cố đã dày công chuẩn bị, nhảy thẳng lên giường ôm lấy thân thể mềm mại của cô mà chìm vào giấc ngủ. Thật ra nói là ngủ, nhưng trong quá trình đó Tịch Ly cũng có được ngủ ngon đâu. Người
nằm bên cạnh cô không những cứ quấn tay quanh eo nhỏ mà thỉnh thoảng còn sờ nắn ngực cô, làm cho cô đau nhói nhưng mi mắt nặng như dính bùn không thể nào mở ra nổi chứ nói gì tới việc có thể quay lại mà phản kháng lại hành động biến thái quá thể đáng của Lạc Anh.
Trái ngược với khung cảnh ấm áp bên này, ở phía bên biệt thự rộng lớn của Quân Gia, những chuyện đang xảy ra trong nhà giống như chính màu xám trầm của căn biệt thự.
Quận Thành ngồi trong thư phòng, trên bàn anh có để một khung ảnh nhỏ. Mà người trong khung ảnh đó không ai khác ngoài Tịch Ly, là hình có khi còn là học sinh trung học, nếu tính về thời gian thì có lẽ cũng tầm khoảng sáu, bảy năm về trước rồi.
“Thật xinh đẹp” Quân Thành nhìn người con gái trong khung ảnh, không nhịn được mà đưa đầu ngón tay mình vuốt ve hình dáng cô, nội tâm anh khẳng định về cô gái này mà đã xảy ra nhiều biến
hóa.