“Thật là ngon”
Tịch Ly đem đũa gắp một miếng thịt kho đem cho vào trong miệng, mùi vị đậm đà quả thật là cho người ta yêu thích không thôi. “Thật vậy sao? Nếu ngon thì có nên ăn chiều một chút” Cố Hải cười hiền từ xới cơm vào bát giúp cho cô. “Thím cũng đừng khách khí, ngồi xuống cùng ăn cơm với cháu đi” Tịch Ly vội vàng nuốt miếng thịt xuống sau đó nhìn về phía Cố Hải. “Không được đầu, thiếu phu nhân, như vậy không hay lắm”
Thím Cố xua tay từ chối, bà cho rằng không nên làm trái phép tắc như vậy. Dù sao với
thân phận như hiện tại thì Tịch Ly là chủ, là khách, còn bà chỉ là người làm công, nên tự biết vị trí của mình.
Tịch Ly vốn không thích câu nệ, cô cũng biết Cố Hải rất khó bị lời nói lung lay cho nên trực tiếp đẩy ghế đứng lên, bước từng bước chân về phía Cố Hải rồi ấn vai bà ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô: “Trong nhà bây giờ đâu có người ngoài đầu. Coi như cháu năn nỉ thím đi, cả một bàn ăn lớn như vậy, chỉ có một mình cháu thì sẽ cô đơn chết mất thôi.” “Nhưng mà.” “Được không, thím Cố? Cháu cầu xin thím đấy! Tịch Ly bày ra gương mặt giống như chú cún con để lấy lòng Cố Hải, chắp hai tay cùng nháy mắt nhìn bà.
Cố Hải thấy bộ dạng có như vậy cũng không có cách nào từ chối liền chỉ có thể thở dài, bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng cô: “Thiếu phu nhân, cô thật tốt.”
Thấy Cố Hải chấp thuận, Tịch Ly ôm tấm tình vui vẻ quay lại chỗ ngồi, còn cầm muối lên.
lấy giúp Cố Hải một chén cơm đầy ụ: “Đồ ăn mà thím nấu thật sự rất ngon, nên ăn nhiều một chút”