Lúc mới bắt đầu chỉ là một nụ hôn nhè nhẹ, nhưng thời gian càng qua nụ hôn càng trở nên triền miên hơn. Lạc Anh trên dưới khiêu khích, không những dùng toàn bộ sức lực mà khai phá khu vườn bí mật ở phía dưới cô mà còn tận hứng trêu đùa bộ ngực lớn của cô. Tịch Ly bị anh hôn đến mức choáng váng cả đầu, dần mất đi không khí, chỉ có thể dùng toàn lực nhỏ như con kiến mà đập vào bả vai anh. Lạc Anh cảm nhận được người con gái nằm dưới thân mình đã sớm xụi lơ đi, Lạc Anh mới luyến tiếc đôi môi đã bị hôn đến sưng đỏ của cô ra, để lại khoảng cách giữa đôi môi hai người là một sợi chỉ bạc óng ánh.
“Nhẹ một chút, Lạc Anh!”
Khóe mắt Tịch Ly giây phút này đã trở nên ươn ướt, cô cảm thấy toàn thân đều ngứa ngáy, rất muốn được lấp đầy nhưng cũng không thể nào lập tức tiếp nhận được vật to lớn cùng
chạy nước rút của anh.
Lạc Anh cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, anh rất hào phóng lắng nghe cùng đáp ứng lời đề nghị của cô giảm dần đi tốc độ. Nhưng càng như vậy thì cô càng có thể cảm nhận
được rõ sự to lớn cùng dũng mãnh của anh, làm sao nó có thể càng lúc càng to ra như vậy?
Lạc Anh đọc được sự ngạc nhiên cùng hoảng hốt trong ánh mắt cô, anh giống như được tăng thêm kích thích, cười cười cúi xuống ghé sát vào tai cô, âm thanh trầm trầm mị hoặc nói:
“Thu hồi lại ánh mắt của em đi. Bằng không anh nhất định sẽ mất đi khống chế mà ở trên giường muốn chết em”.