Cô bị ánh nắng sớm mai rọi vào phòng qua ô cửa kính cùng với tiếng chim chích bông làm cho cô thức tỉnh. Tịch Ly nhớ tới cuộc hẹn ngày hôm nay, cô nhanh chóng rời phòng Lạc Anh, trở về phòng mình để làm vệ sinh cá nhân. Tịch Ly rửa mặt xong liền soi mình trước gương, sau đó cô dựa lưng vào tường để cảm giác lạnh buốt từ gạch lát trên tường giữ cho cô tỉnh táo. . Cuộc gặp mặt hôm nay, nói không lo lắng thì chính là cô đang nói xạo.
Dù sao cũng là người cô từng điên cuồng theo đuổi, có thể nào cô có thể hoàn toàn bình tĩnh mà đối mặt với anh sao?
Nhất là sau bao nhiêu chuyện “tốt đẹp” mà anh đã gây ra cho cô khi ở Quân Gia, Tịch Ly càng nghĩ càng thật sự là không thể nào bình tĩnh nổi.
Hôm nay cô trang điểm nhạt, mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, tóc xoăn được buộc thành kiểu đuổi ngựa dài ngang vai. Tạo hình này của Tịch Ly tuy quen thuộc nhưng vẫn đem lại cho người đối diện cảm giác vô cùng tươi mới, trẻ trung. Lạc Anh một mình nằm trên giường lớn, anh đã sớm thức dậy. Mấy ngày nay đã quen bám lấy cô như vậy, bây giờ chỉ cần một phút không có hơi thở của Tịch Ly ở bên cạnh mình, anh sẽ liền giống như một phản xạ tự nhiên mà thức giấc.
Lạc Anh nhìn chiếc gối trống trải bên cạnh mình, tâm tình không thoải mái mà thờ thần ngồi dậy. Vì cả đêm qua đã để cho Tịch Ly xoa đầu nên tóc anh bây giờ rối như tổ chim câu, lơ lơ đãng đãng mà đẩy cửa phòng ra ngoài tìm Tịch Ly.