“Vậy tại sao em lại không chịu ngủ chung phòng với anh? Em chính là đang chán ghét anh” “Nam nữ thụ thụ bất tương thân. Anh chưa bao giờ nghe qua câu nói này sao? Hơn nữa mối quan hệ của chúng ta không phải đang tiến triển nhanh quá chứ?” Tịch Ly có chút nghi vấn hỏi. Lạc Anh trực tiếp bác bỏ nghi vấn của cô, điểm nhiên ôm cô đi thẳng vào phòng rồi khóa
cửa: “Anh khóa cửa làm gì?” Tịch Ly được anh đặt ngồi ngay ngắn trên giường nhìn về phía cánh cửa vừa bị anh khóa lại mà trừng lớn mắt. Lạc Anh giống như không còn một chút nào “lương tri”, lập tức giống như một con sói lớn
vội vàng lao tới đè lên cô, hấp tấp muốn "chiếm tiện nghi” của cô:
“Tiếp tục những việc lúc trưa chúng ta còn dang dở
"Trong đầu anh chỉ nghĩ được mấy việc như vậy thôi hả?" "Bây giờ thì đúng là như vậy". Lạc Anh mặt dày càng áp sát mặt lại gần cô, hơi thở nam tính của anh phả lên tại cô làm cô hơi ngứa ngứa.
Bàn tay Lạc Anh bắt đầu không thành thật anh chậm rãi lần mò gỡ từng nút ảo trên ngực cô. “Trong đầu anh chỉ nghĩ được mấy việc như vậy thôi hả?" "Bây giờ thì đúng là như vậy" Lạc Anh mặt dày càng áp sát mặt lại gần cô, hơi thở nam tính của anh phả lên tại cô làm cô hơi ngứa ngứa.
Bàn tay Lạc Anh bắt đầu không thành thật, anh chậm rãi lần mò gỡ từng nút ảo trên ngực cô.
“Đừng..." Cô... Cô vẫn là chưa thích nghi kịp được với loại chuyện này. Chẳng lẽ Lạc Anh không thấy mọi việc tiến triển quá nhanh rồi sao? Lạc Anh nhìn thấy gương mặt hồng thấu của cô, anh đột nhiên cười khúc khích. “Em đáng yêu quá". Lạc Anh nói rồi rất không thành thật gục đầu vào ngực cô. Cô cảm nhận được rất rõ ràng thân nhiệt của mình đang tăng lên liền đẩy anh ra, gấp gáp: “Em còn chưa tắm" “Vậy chúng ta đi tắm, tắm uyên ương"
Hả?
Tịch Ly trừng lớn mắt, trong lòng đã sớm mắng anh là đồ biến thái vạn lần. Vừa định ôm ngang cô đi vào nhà tắm, trong phòng bỗng có tiếng chuông điện thoại reo. Tịch Ly cảm thấy điện thoại đang rung trong túi áo mình liền lấy máy ra. Giây phút nhìn thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại, cô rõ ràng có chút lưỡng lự khi bắt máy.
“Làm sao vậy? Sao em lại không nghe?"
Lạc Anh tinh ý nhận ra sự khó xử trong mắt cô, anh liền lên tiếng trước. Tịch Ly hơi do dự sau đó vẫn quyết định hướng màn hình điện thoại về phía Lạc Anh.
Giây phút nhìn thấy cái tên Quân Thành đang nhảy nhót trên màn hình điện thoại, mặt anh càng lúc càng đen đi, trong lòng đã sớm mắng Quân Thành à đồ âm binh bất tán.
“Em nghe máy đi." “Như vậy có được không?" Tịch Ly nghi ngờ hỏi lại. “Không sao, em cứ nghe máy đi. Dù sao cũng có anh ở đây rồi, em không cần lo lắng” Lo lắng sao? Tịch Ly quả thật đang lo lắng. Nhưng không phải lo lắng vì phải đối mặt với Quân Thành, mà chính là xuất phát từ niềm lo sợ cơn “dỗi”lồng lộn của Lạc Anh lại như ngọn lửa đang cháy được tưới xăng mà hừng hực bốc lên.
“Thật sự sẽ không sao chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!