"Được, vậy chị đi về trước.Gặp lại em sau."
"Tạm biệt chị."
Tịch Nhuệ vẫy vẫy tay nhìn Tịch Ly bước lên trên taxi còn mình thì nhanh chóng đến trạm chờ xe buýt gần đó.
Loay hoay có một chút thôi mà đã gần hết một buổi chiều rồi, thời gian đúng là trôi qua nhanh thật đấy.
"Tịch Nhuệ!"
Tịch Nhuệ đang ngồi thơ thẩn nhìn mây thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Ngước mắt nhìn xuống, là xe của Quân Thành đang đỗ trước mắt cô.
Sau đó anh nhanh chóng mở cửa xe ra mà chạy tới chỗ Tịch Nhuệ: "Em đang đợi xe sao? Để anh đưa em về."
"Cảm ơn anh, nhưng không cần làm phiền anh đâu.Một lát nữa là xe buýt tới rồi."
"Làm sao em biết một lát nữa là xe tới, em đã bao giờ đi xe buýt đâu?"
Quân Thành chăm chú nhìn vào cô, ánh mắt anh khiến cô có chút chột dạ.
Đúng thật đây là lần đầu tiên Tịch Nhuệ quyết định đi xe buýt.
Lúc trước nếu không phải xe của bố mẹ hay bạn bè thì cũng có Quân Thành lái xe tới đón cô.
Cho nên đối với chuyện này, lẽ dĩ nhiên là Tịch Nhuệ cảm thấy hơi lớ ngớ.
"Hơn nữa anh không cảm thấy phiên đâu.Lên xe đi, anh lái xe chở em về nhà."
Quân Thành nói rồi nằm lấy tay cô kéo Tịch Nhuệ đứng dậy.
Tịch Nhuệ không muốn đoạn tình cảm khó khăn lắm mới hạ quyết tâm buông xuống đối với anh giờ sẽ lại bị sự ân cần của anh làm lung lay, cho nên vội vàng vùng vẫy hất tay anh ra rồi lạnh giọng nói: "Anh đang làm gì vậy? Em đã nói là không cân rôi, phiền anh buông tay ra."
"Anh chỉ muốn giúp em"
Quân Thành có chút ngớ người nhìn chằm chằm vào cánh tay mình đang khựng lại giữa không trung.
Đây đã là lần thứ hai trong ngày Tịch Nhuệ từ chối sự đụng chạm của anh rồi.
"Rốt cuộc là em làm sao vậy? Anh đã làm sai cái gì thì em phải cho anh biết lý do chứ?"
Quân Thành cảm thấy thật không phục.
Bản thân anh chưa làm ra điều gì quá đáng thì hà cớ gì Tịch Nhuệ phải phản ứng gay gắt với anh đến mức này? Hành động này của Tịch Nhuệ làm cho Quân Thành cảm thấy cô quá thật giống như một đứa trẻ con, cứ vô duyên vô cớ mà giận dỗi.
"Không có chuyện gì cả, anh cảm thấy phiền thì đừng quan tâm tới em là được rồi."
Tịch Nhuệ nói rồi nhanh chóng quay người đi, nhưng Quân Thành lại nhanh hơn một bước nắm chặt lấy tay cô, bế cô lại phía xe rồi đẩy Tịch Nhuệ ngôi vào ghế phụ.
"Anh!"
Tịch Nhuệ trừng lớn mắt bộc lộ sự kinh ngạc nhìn Quân Thành.
Anh thế này là sao chứ? Muốn ép người hay sao? "Em phối hợp một chút thì sẽ không mất nhiều thời gian đâu.
Anh đưa em tới một chỗ gân đây, chúng ta cùng nhau nói chuyện."
Quân Thành nói rồi cứ thế lái xe đi mặc cho Tịch Nhuệ ngồi ở một bên không ngừng kêu gào, đập mạnh tay vào cửa kính.
Rất nhanh xe đã dừng lại trước một nhà hàng.
Trời đã chập choạng tối rồi, cho nên Quân Thành muốn cùng ăn bữa tối với Tịch Nhuệ vừa nói chuyện với cô.
"Anh như thế này là có ý gì đây hả? Em đã nói không muốn đi cùng anh rồi.Mau buông tay ra, em muốn đi về nhà."
"Ở đây đông người, em đừng có làm loạn."
Quân Thành mặc kệ lời phản bác của Tịch Nhuệ mà kéo cô đi thẳng vào bên trong nhà hàng.
Bởi vì bên trong đang rất đông khách khứa nên Tịch Nhuệ cũng không ngốc đến mức hét âm lên mà làm mất mặt mình, cho nên chỉ đành mím môi dọc suốt đường đi mà tới bàn ăn được đặt gần cửa sổ trên lầu hai của nhà hàng.
"Em ngồi đi."
Quân Thành cẩn thận kéo ghế ra giúp Tịch Nhuệ, sau đó cũng chọn các món bình thường cô thích ăn.
Đồ ăn rất nhanh đã được phục vụ lên, nhưng Tịch Nhuệ lại chảng hê động đũa.
Quân Thành cảm thấy có chút kì lạ liên lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị với em sao?"
"Anh biết rõ mục đích em tới đây không phải để ăn uống mà.Coi như hiện tại em cho anh thời gian để nói chuyện đi, hi vọng anh mau chóng đi vào vấn đề chính, em còn có việc bận, phải mau chóng về nhà."
"Tại sao em lại đột ngột rời đi?"
Quân Thành cuối cùng cũng trực tiếp đi vào vấn đề chính.
Anh buông chiếc nĩa trong tay xuống rồi ngước mắt nhìn Tịch Nhuệ.
"Chẳng có lí do gì đặc biệt, chỉ là đột nhiên muốn rời đi thôi.
Chúng at dù sao cũng không còn hợp ở chung một chỗ với nhau nữa, em không muốn mình mang đến phiền phức cho anh.
Khi em rời đi, đáng lý ra anh phải nên thấy vui mới phải chứ?"
"Vui vẻ sao?"
Quân Thành vừa nghe xong câu nói của Tịch Nhuệ liên nâng môi cười nhạt: "Từ bao giờ em lại có quyền quyết định suy nghĩ của anh thay anh vậy? Anh chưa bao giờ thấy em phiền phức, cũng chưa từng vui vẻ khi em rời đi.
Mấy tuần qua anh đã tìm em cực khổ đến nhường nào, em không biết sao hả?"
"Vậy anh hẹn em ra đây là để kể khổ sao? Nếu là như vậy thì không cân đâu.
Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng đến lúc em phải về nhà rồi.
Hi vọng anh đừng ép buộc em nữa."
Tịch Nhuệ nói rồi đẩy ghế đứng lên, sau đó quay người đi xuống dưới tầng một.
Quân Thành thấy vậy liền vội vàng đứng lên đuổi theo cô.
Hai người giằng co trước sảnh chính đông người, Tịch Nhuệ đang lúng túng không biết phải làm sao thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên: "Quân Thành, cháu đang làm gì ở đây vậy?"
"Bà nội?"
Quân Thành đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào, liền thấy Quân Lão Phu Nhân cùng với bố mẹ anh đang bước vào nhà hàng.
"Trả lời câu hỏi của bà đi, sao cháu lại ở đây hả? Lại còn có mặt cùng người phụ nữ này?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!