"Tịch Ly, chị muốn mua sách gì vậy? Có cần em tìm giúp không?"
Tịch Nhuệ đứng ngay bên cạnh Tịch Ly, quan tâm cất tiếng hỏi.
"Ừ, chị cũng chỉ tùy hứng mà lựa chọn thôi.Mấy cuốn sách mọi người hay đọc thì chị cũng đọc rôi, bây giờ cứ tìm mấy cuốn về mẹ và bé có trong đây là được thôi."
"Vậy để em tìm giúp chị."
Tịch Nhuệ nói rồi tỈ mỉ quan sát khu bán sách ở trung tâm thương mại.
Ở đây có rất nhiều thể loại, bìa sách cũng đa dạng, trong vô cùng bắt mắt.
"Anh tìm giúp hai người."
Quân Thành nói rồi tiến lên phía trước mà đứng sát bên Tịch Nhuệ.
Nhưng Tịch Nhuệ lại giống như cố tình né tránh, chỉ cân nhìn thấy Quân Thành sát lại gân mình là cô ấy lại chủ động né ra.
Tịch Ly đứng ở hàng sách phía sau nên cô có thể dễ dàng quan sát được những gì trước mắt.
Hiện tại trong đầu cô đang hiện lên hàng ngàn dấu chấm hỏi.
Hai người này rốt cuộc là sao vậy? Mới đây không phải vẫn dính nhau như sam sao? Làm sao bây giờ lại giống như chơi trò mèo vờn chuột rồi? "Em đang cố tình tránh mặt anh sao?"
Quân Thành rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Thái độ lảng tránh của Tịch Nhuệ đối với anh rõ ra ngoài mặt như vậy, có là đổ ngu cũng có thể hiểu được cô ấy đang không muốn tiếp xúc với anh.
"Anh đã nghĩ nhiều rồi.Em không tránh ai cả."
Tịch Nhuệ nói rồi câm đại mấy cuốn sách muốn ngay lập tức chạy qua chỗ Tịch Ly.
Nhưng Quân Thành lại không cho cô ấy dễ dàng tự do hành động, vươn cánh tay săn chắc của mình ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhăn của Tịch Nhuệ: "Anh có thể thấy được, em chính là đang muốn trốn tránh anh."
"Cứ cho là vậy đi.Nhưng anh cũng không có quyên gì để cai quản em đâu, đúng chứ?"
Tịch Nhuệ cau mày hất mạnh bàn tay to lớn của Quân Thành đang nắm lấy tay mình ra, trên gương mặt lộ rõ ra sự khó chịu.
Trong nháy mắt, Quân Thành thật sự cảm thấy Tịch Ly và Tịch Nhuệ có những điểm rất giống nhau.
Khi yêu thì cuông nhiệt như lửa cháy, khi không yêu nữa thì lại lạnh nhạt như đá băng.
Tính tình cả hai đều thuộc kiểu nâng được thì buông được, yêu hận phân minh như vậy, chắc là do có cùng huyết thống dẫn đến tính cách cùng hành động cũng có điểm tương đồng với nhau đi? "Như thế nào là không có quyền để quản em? Em vừa nói anh không có quyền chen vào cuộc sống của em sao?"
Quân Thành nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay trống trải của mình rồi ngước mắt lên nhìn thẳng vào Tịch Nhuệ.
Ánh mắt anh hiện có chút lạnh lẽo, cũng có chút đau thương.
Đột ngột phải đối diện với ánh mắt anh như vậy, Tịch Nhuệ cảm thấy thật có chút không quen.
Giống như trước mặt mình hiện đang là một nam nhân nào khác chứ không phải Quân Thành mà trước đây cô ấy từng biết vậy.
"Đúng!"
Mặc dù trái tim cũng đang đau như cùng lúc bị xuyên qua bởi vạn ngàn giáo tiễn, nhưng những biểu hiện Tịch Nhuệ bộc lộ ra bên ngoài vẫn vô cùng cứng rắn, thanh âm chắc nịch mà đáp lại câu hỏi của Quân Thành: "Chúng ta từ trước tới nay vốn chẳng có quan hệ gì cả.
Cùng lắm chỉ là sự ảo tưởng của mình em vê việc anh yêu em mà thôi.
Nhưng hiện tại em đã thông suốt rôi, em sẽ không bám mãi không buông mà làm phiên cuộc sống của anh nữa.
Em không phải là ân nhân thật sự của anh, em chẳng qua chỉ là một con tu hú cướp tổ chim mà thôi.
Em chính là con người xấu xa như thế đấy, nên hẳn anh cũng chẳng muốn tiếp tục dây dưa gì với em đâu nhỉ?"
Tịch Nhuệ nói rồi lập tức quay người đi, sống mũi truyền đến một cơn cay xè, tròng mắt cũng đã phủ một tâng sương mờ mỏng.
Nếu như cứ tiếp tục đứng đối dện với anh, Tịch Nhuệ thật sợ bản thân sẽ không không khống chế được tâm tình mà bộc lộ ra sự mềm yếu trước mặt anh, rồi lại làm cho anh thương hại.
Trước đây là suy nghĩ của Tịch Nhuệ sai, cách hành động cũng sai.
Nhưng hiện tại cô đã nhận ra rồi.
Phụ nữ muốn giữ được người đàn ông mà mình yêu ở bên cạnh mình lâu dài thì đừng nên chỉ dựa vào nước mắt.
Lại càng không nên hèn mọn mà bất chấp mọi thủ đoạn dơ bẩn để có được trái tim của anh ta.
Nếu không đến cuối cùng, tổn thương cũng chỉ thuộc về phần mình mà thôi.
Chẳng khác nào cầm lấy cán dao rồi tự đâm mình một nhát thật sâu đến nhỏ máu cả.
"Chúng ta tách riêng ra đi, anh có chuyện muốn nói riêng với em."
Ngực trái Quân Thành cảm thấy ân ẩn đau.
Anh thật sự không hiểu được lý do tại sao mối quan hệ của họ lại đột nhiên trở nên căng thẳng như vậy, và lại sao Tịch Nhuệ chỉ trong một thời gian ngăn lại giống như biến thành một người khác, hoàn toàn thay đổi về tính cách, khi nói chuyện với anh vì sao có thể dùng ngữ điệu lạnh nhạt như vậy được? "Em cho là chúng ta chẳng có việc gì để phải gặp riêng nhau cả.Thời gian cũng không còn sớm nữa, em sắp phải trở về rồi.Lân sau có dịp sẽ gặp lại anh."
Tịch Nhuệ nói rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tịch Ly.
Lúc này cô cũng đã chọn được sách cho nên hai người mau chóng cùng nhau di chuyển đến quầy thanh toán.
Tịch Ly quả thực không có ý định nghe lén.
Nhưng vì khoảng cách giữa hai quây sách quá gần, cho nên toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi giữa Quân Thành và Tịch Nhuệ cô đều nghe thấy rõ, rõ đến mức không sót một chữ nào.
"Nhuệ, giữa hai người rốt cuộc đã có chuyện xảy ra vậy? Sao thái độ đối với nhau lại căng thẳng như thế?"
Là một người chị, Tịch Ly không thể không quan tâm em gái mình, cô nhanh chóng cất lời mà hỏi han Tịch Nhuệ.
Tình cảm của Tịch Nhuệ dành cho Quân Thành sâu đậm đến nhường nào cô làm sao có thể không biết chứ? Nhưng yếu tố nào đã khiến cho em gái cô phải gồng mình mà xù lông lên giống như đang cố phòng vệ bản thân tránh xa Quân Thành vậy? Dối lòng như thế, há chẳng phải người ôm lấy tổn thương nhiều nhất sau cùng chính là Tịch Nhuệ hay sao? "Không có gì đâu, chị."
Tịch Nhuệ lắc lắc đầu rồi câm lấy túi đựng đầy sách giúp Tịch Ly.
"Chúng ta mau đi thôi.Em cũng phải trở về rồi, sáng mai em còn phải đi làm sớm nữa"
"Được."
Tịch Ly trầm ngâm một lát rồi cuối cùng cũng phải thở dài mà lên tiếng.
Thôi vậy, yêu đương là chuyện của hai người.
Có nhiều chuyện cô không nên nhúng tay vào,bởi vì có lẽ vụ xích mích này giữa Tịch Nhuệ và Quân Thành nếu như cô càng chen vào thì sẽ càng thêm loạn mà thôi.