Người đàn ông mặc áo vest đen tắt đi micro mini đang định trên ngực áo rồi ghim lại khẩu súng ngắn trên tay vào sau lưng quần, nhanh chóng bước ra khỏi cổng bệnh viện.
“Thiếu gia, sau này cậu sẽ phải trải qua sóng gió rồi!”
Anh ta ngoái đầu nhìn vào bệnh viện thêm một lúc rồi bước vào chiếc xe nhỏ màu đen đã
được đậu cách đó không xa lắm mà rời đi.
Tại một căn nhà hoang cách bệnh viện khá xa, lúc này Quân Thành đã nhảy vọt xuống xe mà lao tới trước cửa nhà. Nhưng còn chưa được mở ra, bên tai anh đã vang lên những âm
thanh đầy ám muội:
“Sao vậy? Cô không cảm thấy rất thoải mái sao? Mau, mở miệng rên lớn lên cho ông đây nghe rõ!”
Giọng đàn ông khàn đục xuyên qua màng nhĩ anh, đem mọi dây thần kinh kéo căng đến tột điểm. “Ưm... Đau! Anh nhẹ chút, Mạc Tranh!”. Quân Thành như chết lặng, anh còn chưa ngu đến nỗi không nhận ra được giọng nói nữ
tính kia là của ai.
Sam!
Cánh cửa gỗ mục nát nhanh chóng bị anh đạp bay ra. Ngoảnh mặt nhìn về phía tiếng động phát ra, gương mặt phiếm hồng của Tịch Nhuệ trong phút chốc liền trở nên xanh tái. Cô ta lập tức thu hồi lại nụ cười thỏa mãn đang có trên môi mà nhỏ ra nước mắt, kịch liệt đẩy nam nhân đang đè trên người mình ra mà không ngừng
kêu khóc:
“Anh bỏ tôi ra! Tôi cầu xin anh, hãy mau bỏ tôi ra!”
“Thành! Tới cứu em, em đau quá!”.
Cô ta nhìn về phía anh bằng đôi mắt bồ câu đang mở to ươn ướt, như thể muốn đem mọi
tủi khổ của mình mà kể hết cho anh.
Tròng mắt Quân Thành liền trở nên đỏ đọc, anh dứt khoát rút súng ra, bắn thẳng vào ngực hắn ta một phát:
"Mę kiếp!"
Tịch Nhuệ mơ hồ cảm thấy được một dòng ấm nóng tay tưởi đang nhỏ xuống người mình
liền trở nên hoảng hốt, tái mặt mà nôn khan.
Cô ta chưa bao giờ nói với anh, cô ta sợ máu.
Cô ta, cũng chưa bao giờ kể về quá khứ của mình với anh, trước đây Tịch Nhuệ đã từng
uống say, bị cùng một lúc ba tên đàn ông cưỡng hiếp, hại vùng kín bị tổn thương nghiêm
trọng. Cũng từ đó, cứ mỗi lần trông thấy máu là lại một lần cô ta nhớ về chuỗi quá khứ đã
qua, rất dễ mất kiểm soát mà trở nên bấn loạn.
Quân Thành trông thấy cô ta đang không ngừng run rẩy liền cởi áo khoác của mình choàng lên người Tịch Nhuệ rồi nhanh chóng ôm gọn cô ả vào trong lòng, bộ dạng gấp gáp như rất muốn lập tức rời khỏi đây.
Hai người vừa chỉnh đốn ngồi vào trong xe chuông điện thoại của Quân Thành liền lại reo lên kịch liệt. Anh nhìn dòng chữ không ngừng nhảy múa trên màn hình đang phát sáng, lòng dâng lên một cỗ cảm giác bất an. “Thím Trường, tôi nghe đây! Tình hình của thiếu phu nhân ở bệnh viện thế nào rồi?”
“Chết rồi! Đển xác cũng bị thiêu thành một nắm tro tàn đem đặt vào bình ngọc lạnh luôn
rồi!”.
Trương Vu nhàn nhạt cất lời, giọng bà trầm thấp không rõ buồn vui.
“Thím đùa tôi sao? Làm sao Tịch Ly có thể chết? Tôi còn sống sờ sờ ra đây cơ mà, cô ta làm sao có thể dễ dàng buông tôi ra như vậy?” Bàn tay Quận Thành siết chặt lấy vô lăng, qua tấm gương trước xe cũng có thể thấy được
trong đáy mắt anh đã dần lên vô vàn tia hoảng loạn.
“Chính lão phu nhân cũng đã gọi điện tới nhà để xác nhận. Tro cốt của cô ấy cũng đã
được gửi về Quân Gia, thím đang ôm trong tay đây, cậu có thể về nhìn qua một cái.
"Thím Trường chỉ nói thêm vài câu rồi lập tức liền cúp máy. Bà thật sự không hiểu nổi cái
con người phụ bạc này.
“Thành! Anh sao vậy?” Tịch Nhuệ lúc này đã ngừng run rẩy, trong mắt cô ta ánh lên một tia vui mừng không tả xiết.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!