Nghe tới cái tên Quân Thành, môi Lạc Anh liền câu lên một nụ cười nhạt. Anh trả lại điện thoại vào lòng bàn tay cô: “Xin lỗi, đã bất lịch sự tắt ngang máy của em khi em đang “ôn lại chuyện cũ rồi”. “Không, không có”.
Tịch Ly còn chưa kịp nói rõ cho anh tình hình, Lạc Anh đã quay người dần đi về phía cửa, anh chỉ để lại cho cô một câu nói: “Em vẫn còn lưu luyến hắn ta sao?”
“Em vẫn còn lưu luyến hắn ta sao?” Bàn tay to lớn Lạc Anh đặt hờ lên tay nắm cửa, anh không xoay người lại, cất tiếng hỏi Tịch Ly.
Lưu luyến sao? Tịch Ly thật không hiểu lý do tại sao Lạc Anh lại cho là như thế. Từ sau khi mất đi đứa con. đầu lòng kia, giống như hằng đêm cô đều nghe thấy tiếng đứa bé kia gọi mình, nó đến khóc với cô, nói với cô rằng nó cảm thấy rất đau.
Nhưng mỗi khi Tịch Ly dang tay ra muốn ôm con vào lòng thì đứa bé kia lại như bong bóng xà phòng biến tan đi mất, dù cho cô có cố chạy đến hay kêu gào đến rát khàn cả cổ thì cũng không thể nào chạm được một chút vào cơ thể nhỏ bé nhuốm đầy màu đỏ máu của đứa bé kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!