"Sao?"
Alan ngơ ngác nhìn anh, cánh tay anh ta khựng lại giữa không trung.
Người này là đang ghen bóng ghen giỏ cái gì vậy cơ chứ? Ai thèm tranh người với anh? Alan đã có Cố Huệ bên cạnh rồi mà, ai thèm để ý tới Tịch Ly cơ chứ.
"Anh hiểu lầm gì đó rồi có đúng không? Tôi là bạn của Tịch Ly, bạn gái tôi đang đứng ngay bên cạnh đây, anh không cần cảnh giác với tôi đến thế"
"Tôi là Cố Huệ.Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà anh nhỉ, đã làm phiền rồi."
Cố Huệ tươi cười nắm lấy tay Alan rồi nhìn thẳng vào mắt anh mà nói.
Chỉ là sự đa nghi của người đàn ông này quá lớn, tuy đã nghe hai người trước mắt giới thiệu bản thân nhưng Lạc Anh vẫn quét một ánh mắt thăm dò qua nhìn cô.
Tịch Ly thấy mắt anh đen láy nhìn mình, cô thở dài một tiếng nói: "Những lời bọn họ nói đều là thật.
Trước, anh có thể buông tay ra khỏi em có được không? Anh ôm em sắp nghẹt thở rồi này."
Ôm gì mà ôm chặt như thế chứ, khiến cho cô suýt thì thiếu sinh khí đến nơi rôi.
"Bạn của cô giới thiệu với tôi làm gì chứ? Tôi...Tôi cũng chẳng thèm ôm cô."
Lạc Anh nói rồi nhanh chóng quay người bỏ đi, để lại Cố Huệ cùng Alan đứng đực người ra, hai mắt trợn tròn nhìn theo bóng lưng anh.
"Tịch Ly, đầu anh ta mới bị đập vào đâu đấy à? Hôm nay sao các cư xử của anh ta lại kì lạ vậy?"
"Quả thật bị đập đầu.Chuyện này cũng rắc rối lắm.Vào trong nhà đi, chúng ta từ từ nói chuyện."
Tịch Ly nói rôi dẫn Alan và Cố Huệ đi vào trong phòng khách, thím Cố cũng giúp cô đưa lên trà và hoa quả.
"Ôi, các cháu là bạn của Tịch Ly đúng không? Đã đến rồi đấy à? Làm sao đây, bác còn chưa nướng xong bánh nữa."
Lạc Phu Nhân nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả trong phòng khách liền chạy ra xem, Alan và Cố Huệ thấy vậy liền nhanh chóng đứng lên chào hỏi mẹ Lạc Anh.
Mấy chuyện ra mắt làm quen thế này Alan là người thành thạo nhất, cho nên liên nhanh chóng tiến lên phía trước bắt tay Lạc Phu Nhân, thanh âm nhã nhặn nói: "Chào bác gái, cháu là Alan, là bạn của Tịch Ly.Da bác đẹp thật đấy, có có bí quyết đặc biệt nào để giữ da không ạ?"
"Ôi trời, dẻo miệng quá.Bác có bà bạn bên Pháp làm về mỹ phẩm, nếu cháu muốn thử thì lát nữa đem một ít về dùng nha, bác còn nhiều đồ chăm sóc da lắm."
"Như vậy sao được ạ? Bác chia sẻ cho cháu kinh nghiệm là được rồi."
Alan tươi cười đáp.
Thấy ghét! Lạc Anh đứng trên cầu thang nhìn xuống, ánh mắt hằn học hướng về phía Alan.
Trong đầu anh vẫn còn hiện lên rõ mồn một cảnh ban nãy anh ta ôm Tịch Ly, chỉ nghĩ đến thôi mà đã tức muốn bốc hỏa rồi.
"Chào bác.Cháu là Cố Huệ, là bạn thân của Tịch Ly ạ."
"À, bác biết cháu đó.Cháu là đại tiểu thư Cố Gia có đúng không? Ta đã thấy qua cháu một vài lần."
"Được bác biết tới là vinh hạnh của cháu."
Cố Huệ tươi cười bắt lấy tay Lạc Phu Nhân.
Mộ Tuyết Dung chào hỏi sơ qua thì quay trở lại trong bếp để điều chỉnh lại nhiệt độ lò nướng.
Trước lúc vào bếp, khi quay đầu bà đã thấy Lạc Anh sa sâm mặt mày đứng trên cầu thang, ánh mắt sắc như muốn giết người mà không cần dùng đến dao vậy.
"Lạc Anh, con xuống giúp Tịch Ly tiếp đãi bạn bè đi.Đừng đứng đơ ra đó nữa."
Lạc Phu Nhân gọi tên anh rồi đi vào trong bếp.
Có cơ hội được quang minh chính đại giám sát cô, anh đương nhiên là sẽ chẳng bỏ qua rồi.
"Có cần tôi làm giúp gì không?"
"A, không cần đâu.Anh cứ bận việc của anh đi, bọn em ngồi nói chuyện thế này là được rồi."
Cái gì chứ? Vừa nghe cô nói xong khóe môi Lạc Anh liên giật giật.
Cô đây là đang muốn đuổi anh đi sao? Sao lại bảo anh đi làm việc chứ? Cả tuần nay anh đã rất chăm chỉ rồi mà.
"Tôi không cân, hôm nay không có việc gì bận."
Lạc Anh nói rồi ngồi xuống bên cạnh Tịch Ly, cũng rót cho mình một tách trà ấm nóng.
Cố Huệ lúc này như chợt nhớ ra gì đó, vội vàng chạy ra ngoài mở khóa xe rồi lật đật chạy vào trong, trên tay xách kình kỉnh mấy túi đồ lớn.
"Suýt thì quên mất, hôm nay tới đây là để đưa đồ cho cậu và em bé.Toàn bộ quần áo đều là thiết kế mới của tớ và Alan đó, còn chưa tung ra thị trường đâu."
Cố Huệ nói rồi đặt mấy túi đồ lớn lên bàn: "Còn có sữa nữa, đồ chơi thì tớ cũng đã đặt rồi.Chắc chỉ tâm ba ngày nữa là sẽ chuyển từ nước ngoài về thôi.Có cái xe đạp kia tớ thấy đỉnh lắm, cho nên cũng đã đặt mua rồi."
Tịch Ly nhìn thấy ánh mắt hào hứng của Cố Huệ, cô thật câm nín chẳng biết nói gì.
Đột nhiên cảm thấy...Tư tưởng của Cố Huệ và Tịnh Quyên có chút giống nhau.
Mấy người này cũng thật là, bé con hiện tại chỉ mới hai tháng tuổi thôi, bao giờ cho đến năm, sáu tuổi mà đạp xe đây chứ? Cứ mua cả đống đồ như thế thì lại phí cả ra.
"Cố Huệ, thật sự không cần mà.Mọi người bên nhà chồng đều đã mua rất nhiều đồ cho mẹ con tớ rôi.Nếu như mọi người cứ tiếp tục, thật sự nhà kho sẽ không đủ để chứa đồ mất."
"Lo gì chứ? Cùng lắm thì tớ tặng thêm cho cậu vào cái tủ để cất đồ.Thai đầu ấy mà, phải quan tâm đến đứa bé trong bụng cậu một chút chứ."
Cố Huệ nói rồi lại ngồi xuống ghế sô pha.
Alan thấy Cố Huệ hào hứng như vậy, liên ghé sát lại tai cô ấy mà nói: "Nếu như em đã thích trẻ con như vậy, chi bằng chúng ta cũng sớm sinh một đứa đi."
"Bớt nói nhảm"
Cố Huệ nói rồi đánh lên đầu Alan một cái, khiến cho anh ta chỉ có thể ngậm ngùi ôm lấy đầu.
Tịch Ly có chút buồn cười nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt.
Cô có thể hình dung ra được nếu như thật sự cùng Cố Huệ kết hôn, thì cuộc sống hôn nhân sau này của Alan sẽ "oanh liệt"đến nhường nào.
Lạc Anh nghe thấy tiếng cô cười khe khẽ, bực bội trong lòng anh cũng được giảm đi phần nào.
Quay đầu qua hỏi Tịch Ly: "Đây đều là bạn thân của cô sao?"
"Đúng, trước đây anh đã từng gặp qua rồi mà"
"Tôi không nhớ gì cả."
Lạc Anh nói rôi cầm tách trà lên uống một ngụm.
Cố Huệ đối với cách xưng hô xa lạ này của anh đối với Tịch Ly thì liên cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng.
Giọng có chút trâm đi mà hỏi cô: "Cậu và Lạc Anh đang xích mích gì sao? Sao lại giống như đang chiến tranh lạnh với nhau thế, tới cách xưng hô cũng thay đổi luôn rồi."
"Không có.Nhưng như ban nãy cậu nói đấy, đầu anh ấy hiện tại quả thực đang có vấn đề.Lạc Anh mới bị tai nạn, bây giờ tới tớ là ai anh ấy còn chẳng nhớ nữa kìa."