"Chuyện này còn phải tùy thuộc vào bản thân Lạc Anh nữa, chứ bác sĩ cũng không đoán chính xác là bao giờ thì trí nhớ của nó khôi phục lại.Nhưng bà có thế yên tâm là ngoài việc trí nhớ bị ảnh hưởng ra thì các chỉ số sức khỏe khác của nó đều bình thường, không có gì đáng phải lo ngại cả."
"Ông gọi tình hình hiện tại là không có gì phải lo ngại sao? Đâu phải ông không thấy bây giờ mọi chuyện đang rắc rối thế nào."
Lạc Phu Nhân vừa thở dài vừa nói.
Xe rất nhanh đã dừng lại trước cổng biệt thự Lạc Gia.
Lạc Phu Nhân cẩn thận đỡ Tịch Ly bước vào bên trong, bảo cô đi tắm rửa còn mình thì vào bếp cùng thím Cố chuẩn bị bữa tối cho cô.
Từ hôm qua đến giờ xảy ra bao nhiêu là chuyện, chắc hẳn Tịch Ly đã rất mệt mỏi rồi.
Cho nên bà muốn khi ở nhà cô phải được thư giãn hết mức có thế, như thế thì mới tốt cho cả Tịch Ly và đứa bé trong bụng cô.
Lúc Tịch Ly tắm rửa xong cũng là lúc bữa ăn tối đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Bữa ăn vừa kết thúc thì có tiếng chuông cửa vang lên, là người giao hàng.
Tịch Ly choáng váng khi mấy thùng hành liền được khiêng vào trong nhà.
Trong đó có đồ mà Tịnh Quyên đặt, có đồ mà Lạc Phu Nhân đặt, cũng có đồ mà Lạc Anh đặt.
Nhưng tất cả đều có một điểm chung chính là tất thảy đều là đô cho mẹ và bé, khiến cho Tịch Ly cảm thấy thật quan ngại, cô cảm thấy như thế này thật quá lãng phí đi.
Bé con dù sao cũng chỉ mới ba tháng tuổi thôi, mọi người hết người này đến người khác lại mua cho con cô nhiều thứ như vậy, khiến cho cô cảm thấy thật sự không cần thiết.
Biết là việc mọi người không tiếc tiền mua sắm chính là vì yêu thương hai mẹ con cô, nhưn trẻ con lớn rất nhanh, cho nên theo như quan điểm của cô thì mua đủ đồ dùng là được rồi.
Chứ chưa gì đồ đã để đầy hai cái tủ lớn, chỉ tính mỗi số đồ hiện tại thôi thì cô có sinh thêm hai đứa nữa cũng không dùng hết mất.
Lạc Phu Nhân tay bưng một đĩa hoa quả đã được cắt gọt đẹp mắt ra phòng khách, thấy cô đang đứng suy nghĩ đăm chiêu liên lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy con? Qua đây ăn một chút hoa quả đi, đừng đứng đó nữa.
"Mẹ, mọi người lại đặt thêm đồ sao? Như thế này quả thật quá nhiều rồi."
"Ô, đồ mà mẹ mua về rồi đấy à? Bà bạn mẹ có giới thiệu mấy loại sữa bầu mới, cho nên mẹ mua hẳn vài thùng vê cho con uống thử ấy mà.Thấy tốt thì dùng hết con lại bảo mẹ mua thêm cho."
Dùng thử mà mua tới vài thùng sao? Tịch Ly thật sự bó tay với cách tiêu tiên của mọi người trong nhà này.
"Mấy thùng này là ai gửi vậy? Sao lại nhiều như thế?"
Lạc Phu Nhân chạy lại xem kĩ mới thấy không chỉ có một mình đồ mình đặt mà còn có cả mấy thùng các tông lớn nữa.
Tịch Ly thuận tiện khui tất cả ra xem.
Tịnh Quyên nhìn như vậy mà hóa ra lại là một ông chú vội vàng.
Con cô còn chưa được sinh ra mà anh ta đã mua ô tô điện rồi xe đẹp cùng mô hình lego cho vào đựng đầy hai thùng các tông lớn rồi.
Tịch Ly khui xong đồ của Tịnh Quyên thì cảm thấy thật choáng váng, cô cũng không có hứng khui thêm nữa.
Đang lúc định cất gọn đồ đi thì có tiếng mở cửa vang lên, Tịch Ly quay đầu nhìn lại thì thấy Cố Hy cùng Lạc Anh bước vào.
"Bác gái, chị Tịch Ly."
Cố Hy tươi cười nhìn cô, Tịch Ly cũng coi như không thấy mà tiếp tục công việc dọn dẹp của mình.
"Tịch Ly, mấy đồ này đều nặng lắm.Để Lạc Anh bưng đi cất là được rồi.Con đang có thai, không thể nào vận động tùy tiện như thế được."
"Những thứ này là gì vậy ạ?"
Cố Hy vẻ mặt đầy hào hứng chạy đến đứng bên cạnh Tịch Ly, sau đó cũng không kiêng dè gì mà câm mãy cái mô hình lego lên xem, sau đó tự nhiên như ruồi nói: "Những thứ này là mua cho em bé sao? Bác gái, bác chu đáo quá."
"Mua cho ai cũng không phải mua cho con cô.Mau bỏ xuống mau, là đồ của cháu trai tôi đấy, đừng có tùy tiện mà đụng vào."
Lạc Phu Nhân không hê dấu diếm sự chán ghét trong ánh mắt nhìn cô ta.
Cố Hy vừa nghe mẹ anh nói thế thì liền quay đầu qua nhìn Lạc Anh rồi tỏ vẻ ấm ức: "Lạc Anh, anh xem.
Mẹ anh đối xử với em thế nào kìa.
Dù cho không thích em, nhựng mẹ anh cũng không nên có sự phân biệt giữa các cháu chứ?"
"Này cô kia, đứa trẻ trong bụng cô là con ai chúng tôi còn chưa biết.Tôi không dám nhận quảng con cô là cháu đâu.Cô nói vậy khiến tôi tăng xông ngất ra đây thì cô có chịu trách nhiệm đưa tôi đi bệnh viện không?"
"Vậy chẳng phải đợi đứa bé sinh ra là biết được đáp án sao?"
Lạc Anh đáp lại lời Lạc Phu Nhân rồi tiến lên phía trước bưng một thùng đồ lên rồi quay đầu qua nhìn Tịch Ly mà nói: "Mấy cái này chuyển đi đâu đây?"
"Hả? À, anh đưa vào cất tạm trong nhà kho đi.Bao giờ dùng thì đem ra vậy.Sữa thì tạm thời lấy ra vào hộp để dùng thử trước."
Lạc Anh nghe thấy cô nói thế liên đặt thùng đồ xuống rồi lấy ra hai bình sữa hộp đưa cho cô: "Có câm được không?"
"Đương nhiên là được."
Tịch Ly cười tươi giống như một đóa hoa vừa mới nở mà cầm lấy hai hộp sữa từ tay anh, sau đó bản thân bước lên lâu còn Lạc Anh thì đem đồ vào trong nhà kho cất.
"Lạc Anh"
Cố Hy lớn tiếng gọi anh nhưng Lạc Anh giống như không nghe thấy vậy, vẫn cứ đi thẳng một đường tới nhà kho, khiển cho cô ta tức đến đỏ mặt khi thấy anh thân mật với Tịch Ly mà lại lạnh lùng với minh.
Lạc Phu Nhân nhếch môi nhìn biểu hiện giận dữ khi bị cho ra rìa của cô ta, bà không quên đá xoáy cô ta một câu rồi quay trở lại ghế sô pha ngồi uống trà và ăn hoa quả: "Con trai và con dâu mình đúng thật là quá đẹp đôi đi.Trà nào thì trà, cũng đừng làm trà xanh.Mà...Trà xanh nào chia cắt nổi hai đứa trẻ nhà mình cơ chứ, chúng yêu nhau đến vậy cơ mà."
Cố Hy đương nhiên không ngu ngốc đến mức không biết Lạc Phu Nhân đang nói ai.
Cô ta ngúng nguẩy đi lên lâu, muốn tìm cho mình một chỗ ngủ.
Đương nhiên chỗ đầu tiên mà cô ta nghĩ tới chính là phòng ngủ của Lạc Anh.
Nhưng ngay khi vừa đẩy cửa bước vào, căn phòng này thật làm cho cô ta chán ghét.
Căn phòng này rộng lớn là vậy như lại giống như nhuốm đầy mù hương bách hợp của Tịch Ly, còn có bóng dáng cô đang cặm cụi sắp xếp lại đồ đạc trong phòng nữa.