Đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Đứa bé dù sao cũng đâu phải con anh, sao anh có
thể trắng trợn lừa dối bà ấy như thể chứ? Bây giờ lấy lý do là vì muốn tốt cho bà ấy, nhưng anh có nghĩ tới hậu quả khi sau này bà biết được bản thân bị lừa sẽ đau đớn thế nào không? Rõ ràng bà đã nói bây giờ có chất là mong muốn hàng đầu của bà mà, sao Quân
Thành có thể nói dối không chớp mắt như thế chứ?
“Quân Thành, anh rốt cuộc đang định làm gì vậy?”
Tịch Ly quay đầu qua nhìn anh, âm thanh nhỏ đến mức chỉ đủ để hai người nghe thấy.
Quân Thành hơi ghé sát vào tai cô, thanh âm nhỏ nhẹ đáp: “Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, em phối hợp với anh một chút đi” “Không thể được. Anh như vậy là đang nói dối trắng trợn quá rồi”
Tịch Ly dùng một đôi mắt tỏ vẻ không thể nào tin được nhìn anh. Anh khiến cho bà vui vẻ tạm thời, nhưng sau khi vở kịch này kết thúc, cô với đứa bé không bao giờ xuất
hiện tại căn nhà này nữa, như thế thì Quân Lão Phu Nhân sẽ thất vọng đến mức nào
đây?
Miệng anh thì nói quan tâm bà, nhưng những điều mà Quân Thành đang làm thì rõ ràng là hoàn toàn ngược lại.
Tịch Ly nhịn đủ rồi, cô không muốn tiếp tục cái trò chơi vô nghĩa này thêm một giây
nào nữa.