“Nếu như vậy thì ta cũng không có gì phản đối nữa. Cụ thể có những gì cần chuẩn bị thì người lớn hai nhà chúng ta bàn bạc riêng với nhau sau nhé
Tịch Lão Gia nói rồi đưa mắt qua nhìn Lạc Phu Nhân và Lạc Lão Gia. Mộ Tuyết Dung thở phào một hơi, cứ cho là vị Tịch Phu Nhân kia không biết điều đi, nhưng cũng thật may mắn Tịch Lão Gia là một người rất hiểu chuyện, cho nên chuyện này cũng không rắc rối như bà dự tính từ trước đó. “Loạn rồi, loạn cả rồi.”
Tịch Phu Nhân đập mạnh tay xuống bàn rồi quay người bỏ lên trên lầu hai. Tịch Nhuệ đúng lúc bưng trà ra cũng đã nghe được kết quả của buổi trò chuyện hôm nay, cô ấy cũng thấy mừng thay cho chị mình. “Chị gái, chúc mừng chị”
Tịch Nhuệ đặt ấm trà xuống bàn rồi nhìn Tịch Ly mỉm cười. Tịch Ly cũng không nên nổi xúc động mà nhào tới ôm lấy Tịch Nhuệ:
FA
“Cảm ơn em, em gái.”
Chuyện hôm nay suôn sẻ được như vậy, cũng là nhờ một phần công sức Tịch Nhuệ đã giúp cô. “Em có giúp được gì đâu. Chị đừng kích động quá, kẻo ảnh hưởng đến em bé trong bụng”
“Em bé sao?”
Tịch Lão Gia nghe con gái mình nói thế thì liền nghệch mặt ra. Lạc Anh nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của ông, anh đứng dậy đi tới bên cạnh cô, sau
đó vươn tay ôm lấy cô vào lòng: “Con quên chưa nói cho bố vợ. Bố sắp lên chức ông ngoại rồi, vợ con hiện tại đang
có thai.
Anh nói rồi đặt bàn tay to của mình lên phần bụng dưới của cô, Tịch Ly cũng phối
hợp với anh cười tươi đến rạng rỡ. “Chuyện này. Thật cũng quá bất ngờ rồi” Tịch Khâm nói rồi ngồi xuống ghế sô pha lấy khăn mùi soa ra lau đi mồ hôi trên
trán. Tin tức này đối với ông, quả thật là chấn động. “Lạc Anh, không phải con bảo hôm nay chở con bé đi khám thai sao? Hiện tại hai
đứa về trước đi, bố mẹ ở đây bàn bạc với anh chị vui thêm một chút nữa rồi về.” “Được, vậy con đưa Tịch Ly đi khám thai trước đã. Bố mẹ về sau nhé”.
Hôm nay phải nói là anh đặc biệt nghe lời. vừa nghe mẹ mình nói thế liền chào tạm
biệt Tịch Khâm rồi dẫn Tịch Ly ra xe, buổi khám thai hôm nay cũng có Tịch Nhuệ đi theo nữa.
Vào trong phòng siêu âm, Lạc Anh miệt mài quan sát hình ảnh bác sĩ đang chiếu ở trên máy. Đứa bé này là kết tinh tình yêu của anh và Tịch Ly, đến bây giờ khi nhìn thấy những hình ảnh đầu tiên của con trên màn hình, anh mới có cảm giác thật bỡ ngỡ. Có chút không tin, bản thân mình như vậy mà thật sự sắp trở thành bố trẻ rồi.
“Là một bé trai. Có vẻ như sẽ rất giống bố đấy.” Vị bác sĩ nam vừa di chuyển máy siêu âm trên bụng cô vừa quay đầu qua nhìn Lạc
Anh mà nói.
Lạc Anh nhìn chăm chú lên màn hình. Nheo mắt quan sát cả nửa ngày, cũng chẳng thấy đưa tẻ này có điểm nào giống anh. Còn nhỏ như vậy, bác sĩ kia nhìn ra nó giống anh kiểu gì chứ?