“Bà..”
Vu Phiến An lộ rõ vẻ tức giận, trong lòng bà ta đang mắng thầm Lạc Phu Nhân đúng là đồ ngu ngốc.
“Tóm lại, chúng tôi sẽ không đồng ý để Tịch Ly gả vào nhà họ Lạc đâu. Đây là chuyện vĩnh viễn không thể nào”
Tịch Phu Nhân nhanh chóng chốt hạ vấn đề, câu nó này khiến cho Tịch Nhuệ đang ngồi một bên yên lặng từ nãy giờ rốt cuộc cũng phải lên tiếng: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Họ Lạc có chỗ nào không tốt, mẹ không muốn chị được hạnh phúc sao”. “Tịch Nhuệ, con qua đây với mẹ một chút”. Tịch Phu Nhân kéo tay Tịch Nhuệ đi qua một góc, sau đó liền xô nhẹ một cái vào vai
cô ta:
“Cái con bé này, hôm nay con làm sao vậy hả, sao lại đi bênh vực Tịch Ly?” Từ khi hai chị em họ Tịch trưởng thành, đã lâu lắm rồi bà mới thấy Tịch Nhuệ đứng ra bênh vực Tịch Ly như vậy.
Nhưng bà làm sao đồng ý được chứ? Đứa con cưng của bà còn chưa chắc chắn được việc có được gả vào Quân Gia hay không, thì làm sao bà có thể đồng ý chấp nhận việc nhìn Tịch Ly tốt số hơn mà gả vào hào môn trước Tịch Nhuệ được? Chuyện này bà không chấp nhận, tuyệt đối không chấp nhận đầu.” “Bình thường con không phải ghét nó lắm sao? Sao hôm nay lại đứng ra bênh vực nó
vậy hả?” Vu Phiển An thắc mắc hỏi một câu. Tịch Nhuệ im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Đó đều là chuyện đã qua rồi, hiện tại con với chị đã làm hòa rồi. Cho nên con ủng hộ chị đi tìm hạnh phúc của riêng mình, mẹ cũng đừng khắt khe với chị nhưu vậy nữa”
Tịch Nhuệ nói rồi trở lại ngồi ở ghế sô pah trong phòng khách, để lại một mình Tịch Phu Nhân đứng đơ ra một góc, phải mất một lúc lâu sau thì bà ấy mới trở lại chỗ ngồi ban nãy của mình. “Ý kiến của tôi vẫn giữ nguyên. Mong anh chị Lạc đây thông cảm, đừng làm khó tôi
nữa.”
Vu Phiến An nói rồi đứng lên định tiễn khách, nhưng cùng lúc đó cửa phòng khách lại một lần nữa được mở ra, người bước vào lần này là Tịch Lão Gia. “Con chào ba ạ”. Tịch Ly trông thấy ông liền vội vàng đứng lên. Tịch Lão Gia đẩy kính lên một cái, sau đó liền vui vẻ đi tới chỗ cô: “Tịch Ly đã về rồi đấy à? Lâu lắm không gặp con, dạo này con khỏe chứ?” “Vâng, con khỏe ạ” Tịch Ly mỉm cười nắm lấy tay ông. Tịch Lão Gia nhìn con gái rồi lại nhìn không khí xung quanh, phát hiện có gì không đúng lắm liền lên tiếng:
“Sao hôm nay mọi người đều tập trung ở đây hết vậy? Còn có mấy món đồ này nữa là sao đây?”. “Xin chào, Tịch Lão Gia. Tôi là Lạc Cẩm, chúng ta đã từng gặp qua nhau một lần. Cuối cùng cũng đến lượt bố Lạc Anh lên tiếng. Tịch Lão Gia vừa nghe thấy tên Lạc Cẩm thì liền vội vàng đưa tay ra: “Ra là Lạc Lão Gia. Được ông ghé thăm nhà, thật là vinh dự cho tôi quá.” “Đây cũng là vinh hạnh của tôi”
Bố Lạc Anh hào phóng bắt lấy bàn tay của Tịch Khâm, mỉm cười đáp lại lời ông ấy. “Thế hôm nay không biết Lạc Lão Gia cùng Lạc Phu Nhân tới đây có chuyện gì. Còn
cả cậu trai trẻ này... Hẳn là Lạc Thiếu Gia rồi nhỉ?
“Xin chào bố vợ, con là Lạc Anh”. Lạc Anh lễ phép đứng lên rồi cúi người với ông một cái, thái độ lịch sự của anh khiến