Tịch Ly giật giật góc áo Lạc Anh, ý muốn nói anh hãy mau mau dừng lại. "Được, đều nghe em"
Lạc Anh nhìn Tịch Ly bằng một đôi mắt đen thâm thúy, rất dễ dàng đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Mà toàn bộ những hành động này lọt vào tầm nhìn của Vũ Tuyết đều quả thật là chướng tai gai mắt, hại cho huyết mạch cô ta như đảo lộn, máu nóng cuồn cuộn trong mọi mạch máu tựa hồ đều sôi lên.
Lạc Phu Nhân cũng quan sát thấy nụ cười gượng gạo của cô ta, còn có hai tay đang bầu chặt vào gấu váy, bà chợt nảy ra một ý để gắn kết mọi người lại với nhau.
Lạc Phu Nhân nhìn chiếc đầu hồ kim cương được thiết kế tinh xảo trên tay, sau đó giống như cố ý nói: "Đã hơn mười giờ rưỡi rồi sao? Chắc mọi người đều chưa ăn trưa đâu, đúng chứ?" "Cháu... Cháu có thể nấu ăn. Nếu như bác không chê..."
"Cháu cũng có thể nấu"
Vũ Tuyết phụ họa theo ngay sau lời đề nghị của Tịch Ly, xắn tay áo rồi chạy ngay vào bếp.
"Mẹ, thật ra nếu như bây giờ mẹ đói thì chúng ta chỉ cần lập tức chọn đại một nhà hàng là được rồi. Đâu cần phải rườm rà tốn sức tự nấu ăn như vậy?" "Sao hả? Con xót cô gái nhỏ kia sao? Hay là con bé thật sự là tiểu thư đài các, không biết
nấu ăn sao?" "Không biết nấu ăn? Mẹ cho cô ấy là.." Ôi trời ạ. Giây phút này anh mới đột nhiên hồi tưởng lại những kí ức tươi đẹp" đã qua.
Có cá cháy, còn có bánh cháy nữa. Không lẽ lần đầu tiên ra mắt "mẹ chồng tương lai" cô đã fail rồi hay sao? "Mẹ, con muốn ăn ở bên ngoài".
Lạc Anh nắm chặt lấy bả vai Lạc Phu Nhân, cố gắng thuyết phục bà bằng ánh mắt thâm tình tràn đầy tình mẫu tử.
"Không nhé!" Đáp lại ánh mắt "thâm tình" của anh, Lạc Phu Nhân thẳng thừng hất tay anh ra, sau đó quay lưng đi thẳng vào nhà bếp. "Thế nào rồi, hai đứa có thể phối hợp nấu ăn không?" "Được ạ" Tịch Ly nói từ trong bếp vọng ra, trên người cô vẫn đang đeo tạp dề màu hồng phấn. Vũ Tuyết cũng không chịu thua, chiếm một nửa căn bếp làm "chiến trường" của riêng mình.
"Hai đứa đều rất giỏi. ". Lạc Phu Nhân nhìn thức ăn được bày biện đẹp mắt ở trên bàn, không khỏi cất tiếng tán dương. "Vẫn còn có canh gà, đợi múc ra là chúng ta có thể ăn được rồi" "Để đấy tôi làm cho" Vũ Tuyết bước tới cạnh nồi canh, cố sức mà tranh giành với Tịch Ly. Mà Tịch Ly dù sao cũng thật sự coi Vũ Tuyết là khách, làm sao có thể để cô ta làm thế được. Cứ như vậy, hai người đẩy qua đây lại nồi canh kia. Xoảng một tiếng! Chỉ nghe Vũ Tuyết la lên thất thanh:
"Aaaaaa!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!