Cố Huệ vừa nghe Tịch Ly nói xong liền bốc hỏa. Bạn thân cô vừa mới xuất viện thôi, làm sao mà lại hết phiền phức này tới phiền phức khác vậy chứ? Cái đấy người ta gọi là vong theo đấy à?
Tịch Ly ngập ngừng một lúc, thật không biết phải làm sao để trả lời Cố Huệ. Vì dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi, Lạc Anh cũng dần bình phục và sắp được xuất viện
rồi.
Mối quan hệ giữa Cố Huệ và Có Hy gay gắt thế nào, cô đâu phải là không biết. Nếu như bây giờ cô nói ra việc Cố Hy là người tấn công thì có tính là đổ thêm dầu vào lửa không nhỉ?
Cố Huệ thấy Tịch Ly mắt đảo láo liên, không dám nhìn thẳng vào mắt mình, cho nên nỗi tò mò trong cô ấy càng bùng lên như lửa. Dưới sự áp lực của ánh mắt cố Huệ cứ nhìn đăm đăm vào mình, Tịch ly rốt cuộc cũng phải buông súng đầu hàng, thành thật
khai báo:
PIHA
“Là Cố Hy. Mấy hôm trước trời mưa, cô ta có tới biệt thự để tìm mình. Sau đó mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ... Mình còn chưa kịp phản ứng gì thì Lạc Anh đã lao lên đỡ cho mình một phát súng”
Cố Hy sao? Nghe tới cái tên này, hai mắt của Cố Huệ liền bất giác mà trừng lớn. Làm sao có chuyện như vậy được? Cô ta không phải chỉ mới này đã tới tìm cô nói xin lỗi này nọ sao? Thế mà như thế nào hóa ra lại là kẻ suýt chút giết người rồi?
Tài đóng kịch của cô ta... Nếu không xếp vào hàng với các sao đóng vai phản diện đạt hạng A thì thật là phí phạm tài nguyên quá.
“Ban nãy trước lúc đến đây, mình có gặp qua Cổ Hy rồi. Cô ta còn mở miệng nói xin lỗi mình nữa cơ, nghe có buồn cười không có chứ?”
Cố Huệ nâng môi giễu cợt, thầm mắng bản thân là đồ ngu ngốc, tại sao có thể dễ dàng bị cô ta đánh lùa như vậy nhỉ?
Hơn ai hết, đáng lẽ Cố Huệ phải là người rõ nhất mấy trò mèo của Cố Hy. Nhưng lúc đó chỉ vì một phút mủi lòng mà cô đã thả thủ phạm suýt thì làm hại tới tính mạng bạn mình đi, đúng thật là đồ đầu heo mà.
Tịch Ly bất ngờ cũng không kém gì Cố Huệ, hai mắt cô mở to mà hỏi lại: “Cậu nói gì? Ban nãy cậu gặp Cổ Hy sao?” “Ừ, còn là gặp ngay vào sáng sớm. Cậu không biết biểu cảm lúc đó của cô ta thế nào đâu, lúc đấy nếu mình bảo quỳ có lẽ cô ta cũng không ngại mà quỳ xuống ngay
nữa đấy.”
Cổ Huệ không phải cảm thấy có chút buồn cười khi nhớ lại bộ dạng đó của Cổ Hy. Cái điệu bộ cúi người khom lưng đó của cô ta, đời này là lần đầu tiên Cố Huệ được trông thấy.
Tịch Ly nghe thấy Cố Huệ nói, cô thật sự không hiểu được trong đầu Cố Hy đang nghĩ gì. Nhưng chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ cô có cố gắng tìm ra Cố Hy để chất vấn cô ta về chuyện cũ cũng chẳng có ích lợi gì nữa cả. Việc trước mắt chính là cô phải bảo vệ thật tốt cho bản thân mình và bé con, còn cả Lạc Anh và những người yêu thương của cô ở xung quanh nữa.
Bàn tay nhỏ nhắn của Tịch Ly đem đặt lên trên bụng, sự ấm áp trong mắt lộ rõ ra, đó chính là tình yêu của mẹ.
Cố Huệ thấy Tịch Ly bình tĩnh trở lại, cô ấy cũng không muốn chuyện bé xé ra to nữa. Chống cằm lên trên tay, nở một nụ cười rồi cất lời hỏi Tịch Ly:
“Mang thai là cảm giác thế nào vậy? Trước đây còn hạn sau này sẽ đám cưới
chung, vậy mà mình chỉ vừa có bạn trai một cái là cậu đã có em bé luôn rồi.”
Cố Huệ nửa thật nửa đùa nói với Tịch Ly, khiến cho hai má cô ửng hồng mà đáp lại: “Mình cũng không biết nữa, chỉ là cảm thấy rất kì diệu. Trong bụng mình đang có một sinh linh nhỏ, đứa bé sẽ theo từng ngày mà lớn lên. Mình có cảm giác chờ mong, cũng có cảm giác thật tự hào, muốn được mau chóng nhìn ngắm nó.” “Xem ai đang nói kìa. Mẹ bầu à, cậu chỉ mới mang thai tầm hai tháng thôi mà?”
Cố Huệ cười dịu dàng nhìn Tịch Ly, nhưng tâm tình cô lại đang không vui một chút nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!