Lạc Bách Hạ? Tịch Ly chau mày nhìn xuống Lạc Anh đang nằm trên ngực mình, Lạc Bách Hạ là cái
gì chứ? Anh là đang ngái ngủ sao? “Lạc Anh, anh tỉnh dậy đi. Anh nặng chết đi được.”
Tịch Ly cố gắng đẩy anh xuống khỏi người mình, nhưng có vẻ như làm như vậy chỉ càng phản tác dụng. Lạc Anh giống như nghe thấy âm thanh của cô, anh lại càng ra sức cọ mạnh trước ngực cô, vòng tay ôm chặt lấy lưng cô.
Tịch Ly vùng vẫy một hồi, rốt cuộc cũng phải thừa nhận cổ thua rồi. Cái tên này có có gọi thế nào cũng không chịu dậy, cứ duy trì tư thế nằm gục trên ngực cô.
Tịch Ly khổ sở xoay người, xoay thế nào lại thành ra cô nằm đối diện với anh. Chóp mũi hai người chạm vào nhau, Lạc Anh còn hơi cười cười nữa chứ. Ôi cái con người này. Mơ ngủ mà cũng đẹp trai cơ. Tịch Ly để anh tùy ý thêm một lúc, lúc cô cũng hiu hiu chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhiên phía sau cô có tiếng bước chân, tiếp theo đó là có âm thanh của đồ vật gì đó rơi xuống đất.
Tịch Ly giật mình dùng hết sức lực hơi nhổm người dậy, liền thấy Diêu Tấn đang đưa hai tay lên che mặt, miệng lắp bắp nói: “Ôi, ôi, thật xin lỗi. Làm phiền hai người rồi. Hai người cứ tự nhiên đi ha, tôi. Tôi quay về trước, lát nữa lại tới sau”
“Đứng lại”
Sát bên tại Tịch Ly vang lên âm thanh trầm ấm, hóa ra là Lạc Anh đã tỉnh lại. Anh buông tay ra khỏi eo cô, sau đó cầm chiếc laptop trên nền đất lên, nhanh chóng sải bước chân đi tới trước mặt Diệu tấn, nở một nụ cười đầy thiện ý nhìn anh: “Trợ lý Diêu, chọn giờ tới nhà tôi linh quá nhỉ? Đi, đi nào, tôi có nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm đấy.”
Ôi mẹ ơi! Diêu Tấn bị cái nụ cười sượng trân của Lạc Anh dọa cho toát mồ hôi hột. Nhìn bằng mắt thường thôi cũng có thể thấy được anh đang tức giận cỡ nào, lần này Diêu Tấn xong đời rồi, thể nào cũng bị Lạc Anh mắng vốn cho mà xem. Diêu Tấn bất đắc dĩ nhặt xấp tài liệu trên đất lên, sau đó gật đầu chào Tịch Ly một
cái rồi theo Lạc Anh đi vào phòng làm việc.
Khoảnh khắc cửa phòng vừa đóng lại, quả nhiên mặt Lạc Anh liền đen như đột nồi.
Cổ họng Diêu Tấn khẽ cổn động, nhiệt độ xung quanh anh ta càng lúc càng giảm dần, nhất là khi Lạc Anh trực tiếp tuyên án tử cho anh ta:
“Trợ lý Diệu yêu dấu, cậu vừa mới làm hỏng giây phút hạnh phúc của gia đình tôi đó."
Gia đình?
Sếp và cô Tịch Ly cũng đã cưới nhau đâu, làm sao có thể gọi Diêu Tấn là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình Lạc Anh được chứ? Nghe giống như đang tố cáo anh ta là tiểu tam chính hiệu vậy. “Tôi... Tôi tới để đưa tài liệu.”
Diêu Tấn run run đặt xấp tài liệu lên bàn Lạc Anh. Lạc Anh nhìn chồng tài liệu dài đang được đặt trước mắt mình, anh liền thở dài một cái rồi nói: “Được rồi, cảm ơn cậu, cậu có thể về rồi”. Hả? Cảm ơn á? Ra về á? Lạc Anh xử lý chuyện Diêu Tấn phá hỏng “hạnh phúc gia đình” anh một cách nhẹ nhàng như vậy sao?
Diêu Tấn có chút khó tin giương mắt nhìn Lạc Anh, Lạc Anh bị Diêu Tấn nhìn đến mất tự nhiên, anh liền không kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy, còn có chuyện gì sao?”. “Không... Không có gì ạ. Vậy... Vậy tôi trở về công ty trước”
Diêu Tấn nói rồi chạy bắn đi, trong lòng mừng như nở hoa. Ả à, chủ tịch của mình hôm nay hiền lành quá, đúng là một thiên thần.