Tĩnh lặng thì Cổ Huệ không thể làm, nhưng chỉ một cái nắm tay thì đương nhiên Cổ Huệ rất sẵn sàng đáp ứng Tịch Ly. Đợi cho tâm trạng của Tịch Ly dịu đi đôi chút, Cố Huệ mới đưa tay ra nhéo nhéo má Tịch
Ly:
NO
“Cậu nói xem, từ bao giờ cậu lại trở nên mít ướt như vậy chứ?” “Trước đây đọc được mấy bài báo, tớ còn có chút không tin. Nhưng bây giờ thì tớ thật sự tin phụ nữ có thai tâm trạng thật sự rất bất thường, tớ dạo này rất dễ dàng để khóc” Tịch Ly đưa tay lên xoa xoa chóp mũi đã ửng đỏ, sau đó đưa tay sờ xuống bụng mình. Cố Huệ đang kích động đột nhiên lại trở nên yên lặng, chống cằm nhìn Tịch Ly. Alan thì không khỏi ngạc nhiên, vì anh thật không tin Tịch Ly vậy mà lại có thai rồi, hơn nữa tình hình của cô hiện tại đang trông vô cùng thê thảm. “Tiểu Huệ, chuyện này rốt cuộc là sao? Anh còn không thấy cô ấy đeo nhẫn cưới” Alan ghé sát vào tai Cổ Huệ để thì thầm, khiến cho đôi chân mày của Cố Huệ hơi giần giật. Cố Huệ đem cùi trỏ tay thúc một cái vào cánh tay Alan, ghé sát vào tai anh nói nhỏ: “Anh thắc mắc nhiều như thế làm gì? Nếu không có chuyện gì nữa thì anh mau trở về trông coi cửa hàng đi”. “Không, anh đợi em cùng về” Alan lắc lắc đầu nắm lấy tay Cố Huệ, cô ấy thế nào lại muốn xua đuổi anh cơ chứ? Cố Huệ mặc kệ Alan giống như một con mèo nhỏ đang nắm lấy tay mình, cô dùng tay còn lại sờ nhẹ lên bụng Tịch Ly, âm thanh trầm thấp hỏi: “Cậu mang thai đã lâu chưa?” “Ừ, mới đây. Bác sĩ bảo tớ đã mang thai gần hai tháng” “Thế bây giờ, cậu định như thế nào?” Cố Huệ đưa mắt quan sát biểu cảm của Tịch Ly, cô thật muốn biết cô bạn thân của mình sẽ xử lí đống rắc rối này như thế nào đây. Tịch Ly yên lặng một lúc lâu sau đó mới lên tiếng: “Dù cho có như thế nào, tớ cũng nhất định sẽ sinh đứa nhỏ ra” “Cậu chắc chắn sao?”
“Nhưng dù sao cậu cũng nên nói cho anh ta một tiếng về sự tồn tại của đứa bé trong bụng cậu chứ? Dù sao anh ta cũng là “Đã đủ rồi, Cố Huệ” Tịch Ly ngắt ngang lời Cố Huệ, những hình ảnh thân mật của Lạc Anh và Cổ Hy hiện tại vẫn đang không ngừng lặp lại trong đầu cô, tựa như một cuốn phim cứ tua đi tua lại, khiến cho đầu cô đau như búa tạ đập mạnh xuống. Cố Huệ mấp máy môi định nói gì đó nhưng thấy Tịch Ly như vậy thì lại thôi. Cô VỖ VỖ vai
Tịch Ly sau đó nhẹ giọng xuống:
“Được rồi, tớ không can thiệp nữa. Dù sao đây cũng là vấn đề của riêng cậu, quyền quyết
định là ở cậu. Chỉ cần đừng làm gì để sau này bản thân thấy hối hận là được rồi”
“Cảm ơn cậu đã hiểu cho tớ” Tịch Ly mỉm cười ôm lấy Cố Huệ, Cô cảm thấy bản thân kiếp này thật may mắn nên mới có thể gặp và quen biết với Cố Huệ. Nếu như có kiếp sau, cô vẫn còn muốn gặp và trở thành bạn thân của cô ấy. “Cậu chắc cũng đã mệt mỏi rồi. Bọn tớ sẽ ra ngoài mua cho cậu chút đồ ăn” Cố Huệ nói rồi nắm tay Alan đứng lên. Khóc từ nãy đến giờ, người thường cũng thấy mệt
chứ đừng nói gì tới phụ nữ đang mang thai như Tịch Ly.
“Không cần làm phiền tới hai người đầu” “Không có gì phải ngại. Quán ăn gần đây thôi. Tạm thời cậu cứ ở đây đi, tớ cũng sẽ thu dọn đồ qua để ở chung với cậu” “Không được đầu. Em không được.” “Được rồi, anh đừng có nói nữa. Mau đi thôi” Cố Huệ không cho Alan có dịp lên tiếng phản đối, cô nhanh chóng nắm tay Alan rời đi. Ra khỏi sảnh khách sạn, Alan cứ một mực ôm lấy Cố Huệ không buông còn bày ra bộ mặt vô cùng bất mãn:
“Anh không đồng ý chuyện em dọn tới ở với cô ấy đâu. Dù sao em cũng chỉ mới chuyển tới sống chung với anh thôi mà”
Cố Huệ thở dài nhìn cánh tay Alan đang ôm lấy eo mình, cô gỡ tay anh ta ra rồi quay người lại, không ngần ngại đem môi mình đặt lên môi Alan,môi lưỡi dây dưa tạo thành một nụ hôn
sâu chí mạng:
“Anh ngoan đi. Dù sao cũng chỉ tối nay thôi. Ngày mai em sẽ đem cậu ấy tới nhà của anh em. Như vậy thì anh có thể thoải mái tới bất cứ lúc nào rồi”.
“Thoải mái sao? Em thấy nhà anh em có chỗ nào thoải mái?”