Cố Huệ vuốt vuốt cằm mình, ra dáng như một nam nhân phong lưu, cảm thán một câu nói: “Tiếc thật, chàng trai kia có vẻ như đã có chủ rồi, thân thiết đến như vậy cơ mà. Chỉ là nữ nhân bên cạnh anh ta dáng dấp trông cũng không tệ, còn có chút quen mắt”.
Từng lời nói của Cố Huệ như một con dao ghim thẳng vào tim cô. Tịch Ly không thể nào phủ nhận, hai người bọn họ trông vô cùng xứng đôi, đứng chung một chỗ chính là kim đồng ngọc nữ, khiến cho người nhìn người yêu. Cố Huệ nhận thấy sắc ặt Tịch Ly bỗng nhiên hơi tái xanh đi, bả vai cô còn không ngừng run
rẩy liên quan tâm hỏi han Tịch Ly:
“Cậu làm sao vậy? Đồ ăn không quen miệng nên bệnh dạ dày lại tái phát sao?”
Tịch Ly không biết lấy cớ như thế nào, cũng không thể nói mình có quan hệ dây dưa với Lạc Anh, cho nên làm ra điệu bộ giống như một con gà đang mổ thóc, ra sức mà gật đầu: “Ừ, đột nhiên dạ dày tớ cảm thấy không thoải mái lắm, tớ trở về trước có được không?” “Tất nhiên là được. Để tớ đưa cậu về” Cố Huệ nói rồi cầm túi xách đứng lên, nhanh chân chạy qua đỡ lấy Tịch Ly cùng mình đứng
dây.
“Được rồi mà. Cậu cũng không cần phải đỡ tớ đâu”.
Tịch Ly VỖ VỖ vào mu bàn tay Cố Huệ, nhưng lại có một điều đang làm cô lo lắng. Đó là để xuống dưới tầng dưới chỉ có một con đường duy nhất là đi qua chỗ Lạc Anh, nhưng cô hôm nay không có mang theo kính hay khẩu trang gì cả, trong lòng đang vô cùng lo sợ anh sẽ
nhìn thấy mình. Tịch Ly giống như một tên trộm lén lút đi sát phía sau lưng Cố Huệ, xõa tóc xuống mong mái tóc ngang lưng có thể che kín mặt cô đi. Nhưng hiện thực đã chứng minh cho câu nói: “Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo” là rất đúng.
Tịch Ly cứ rón rén ở sau lưng Cố Huệ, cô còn cho rằng cứ tiếp tục như vậy thì Lạc Anh nhất
định sẽ không nhìn thấy mình. Nhưng hiện thực tàn khốc đã tát thẳng vào mặt cô một cái. “Tịch Ly?” Chân cô sắp chạm đến bậc cầu thang để đi xuống dưới, đột nhiên giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên khiến cho cô rùng mình.
Cố Huệ là người bất ngờ cũng không kém Tịch Ly. Cô ấy dừng lại huých huých vào vai cô, ánh mắt sáng bừng nói: “Này này. Anh đẹp trai kia vừa mới gọi tên cậu có đúng không?” “KHông có đâu. Là cậu nghe lầm rồi”. Tịch Ly liều mạng đẩy Cố Huệ đi về phía trước, nhưng người nam kia giống như vẫn không muốn buông tha cho cô. Lần này không gọi suông nữa mà trực tiếp bước tới đứng đối diện
NCE
với cô:
“Tịch LY? Đúng là em rồi mà?” Ôi mẹ ơi!
Trong lòng Cố Huệ thầm cảm thán. Tiểu Ly của cô thế nào lại cao số như vậy, có thể quên
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!