Trác Viễn đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại.
Gã chớp chớp mắt khó thể tin nổi, suýt chút nữa đã gửi lời mời kết bạn. Nhưng gã lập tức kìm lại rồi nhét phứt điện thoại vào túi áo khoác.
Khi người ta đắm chìm trong cảm xúc của mình, mọi chuyện trong hiện thực dường như trở nên mơ hồ.
Mặc dù hai người đã ly hôn, mặc dù gã đã nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ Văn Kha mang thai đứa con của Hàn Giang Khuyết, nhưng vào giây phút vừa rồi, trong lòng gã chỉ còn hình ảnh mình và Văn Kha dựa sát bên nhau thật dịu dàng.
Nhung nhớ và luyến lưu quá đỗi mãnh liệt, mãnh liệt đến mức gã thà mù quáng tin chắc rằng Văn Kha sẽ kết nối tình cảm một cách bí ẩn với gã.
Nhưng lời nhắc nhở nho nhỏ của hệ thống đã hoàn toàn đánh nát ảo tưởng của gã. Trác Viễn như bị bạt tai một cái thật mạnh, mặt cũng nóng bừng lên ngay trong trời đông lạnh giá.
Văn Kha rời đi một cách lặng lẽ và bình tĩnh, chẳng hề buồn bã, chẳng hề trở trăn, giống như một cơn gió lướt qua trong màn đêm rồi tiêu sái bay về phía một mùa xuân khác trong cuộc đời.
Trên thế giới này thứ buồn cười nhất không gì bằng kịch một vai.
Gã còn đứng tại chỗ nghĩ suy đủ điều, nhưng người kia đã sớm vân đạm phong khinh.
Trác Viễn vội vàng chui vào xe đóng cửa lại như sợ bị những người khác nhìn thấy một màn này, gã thở dốc một chốc lát, bỗng nhiên đấm một cú thật lực lên vô lăng.
Cảm giác thất bại mãnh liệt xảy ra bất ngờ khiến gã không thể không tìm chuyện khác để làm dịu. Gã bực bội tiện tay mở cặp tài liệu bác mình vừa đưa lúc nãy, nhanh chóng liếc nhìn.
Bình thường Trác Viễn không quá để ý chuyện làm ăn trong nhà, nên gã không hiểu nhiều về bất động sản trong vùng. Đương nhiên gã có biết đến tiếng tăm của IM, dù sao khu thương mại Bắc thành phát triển quá thành công, toàn bộ thành phố B đều ghé mắt qua, ngay cả chính phủ cũng nêu tên biểu dương.
Có điều IM khai thác lĩnh vực thương mại, không mâu thuẫn nghiệp vụ quá lớn với công ty khai thác nhà ở Đông Lâm, nên Trác Viễn cũng chẳng có hứng tìm hiểu.
Đây là lần đầu tiên gã cẩn thận xem tài liệu về tập đoàn IM, gã lật vài trang đầu, chỉ tạm thời liếc qua cơ cấu và người đại diện pháp nhân của công ty.
Nhưng khi nhìn thấy tên giám đốc điều hành của IM, gã bỗng dừng lại…
Phó Tiểu Vũ.
Ba chữ này thực sự quá quen thuộc, nhưng nhất thời gã không nhớ ra được là ai.
Trác Viễn dừng lại cẩn thận hồi tưởng xem rốt cuộc mình nghe thấy cái tên này từ đâu, mất hồi lâu mới nhớ ra.
Là chưa đầy nửa năm trước, khi gã vừa ly hôn với Văn Kha, Hàn Giang Khuyết đã từng lái một chiếc Lamborghini màu đen đến tìm gã gây sự. Lúc ấy Tưởng Nam Phi còn để ý nhắc nhở gã, một Alpha làm cố vấn trong câu lạc bộ LM không có điều kiện đến mức lái xe sang cỡ này.
Nhưng gã thực sự không quá để trong lòng, gã bừa bãi lý giải chức danh cố vấn LM giống như trai bao, nên đương nhiên cảm thấy lấy tướng mạo và pheromone của Hàn Giang Khuyết rất dễ tìm kim chủ mạnh, không đến mức không mua được xe sang.
Nên khi đó mặc dù cũng điều tra, nhưng gã lại tra rất tùy tiện. Về sau Trác Viễn phát hiện tên chủ xe là ông chủ của câu lạc bộ LM, mà Hàn Giang Khuyết lại là cố vấn trên danh nghĩa của LM. Trác Viễn lập tức cảm thấy điều này phù hợp với phán đoán của mình: Hàn Giang Khuyết làm nam cố vấn, vừa tiếp khách vừa cặp kè với ông chủ, còn lái xe của ông chủ để giả ngầu mà thôi. Thế là gã khinh bỉ ném tài liệu qua một bên, không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng hiện giờ gã đột nhiên nhớ lại, Phó Tiểu Vũ chính là tên chủ xe Lamborghini mà lúc đó gã điều tra ra!
Người vốn cách rất xa và nghĩ là không liên quan bỗng lần nữa xuất hiện trong chuyện dính dáng đến công ty nhà mình khiến đại não Trác Viễn không khỏi nhanh chóng chuyển động…
Hàn Giang Khuyết, Văn Kha, Phó Tiểu Vũ, ba người này và gã bỗng dùng một phương thức khó bề phân biệt nối liền với nhau.
“A lô, là tôi.” Trác Viễn cúi đầu bấm một dãy số, lạnh lùng nói: “Cậu giúp tôi điều tra thêm về tập đoàn IM, xem có thể thăm dò rõ được gốc gác nguồn vốn của bọn họ không. Lại điều tra thêm cái người tên Phó Tiểu Vũ kia, xem cậu ta có lai lịch gì. Còn cả chuyện mảnh đất Tây Hà kia nữa, tra xem Vân Phong và bọn họ có gây phiền phức ở phía sau không.”
Nhà họ Trác làm khai thác bất động sản nhiều năm như vậy, phàm là làm nghề này phải quen đủ hạng người.
Bên chính phủ cần phải dàn xếp, những năm trước các nhà thầu xây dựng luôn dựa vào mặt tối, nhất định phải có chút nhân mạch dẫn đường giải quyết.
Đây cũng là lý do tại sao có một vài chuyện không ra gì Trác Lập đều phải giao cho cha Trác và Trác Viễn đi điều tra.
Sau khi dặn dò xong, người đàn ông bên kia điện thoại lên tiếng, Trác Viễn cúp máy.
Gã bỗng nghĩ, nếu tạm thời loại bỏ những chuyện liên quan đến tập đoàn IM và chuyện làm ăn của nhà mình, còn Văn Kha thì sao?
Văn Kha có biết quan hệ giữa Hàn Giang Khuyết và Phó Tiểu Vũ không?
Hẳn là em ấy không biết, nếu không sao Văn Kha có thể đồng ý mang thai cho một Alpha từng bị người bao nuôi không rõ ràng.
Hoặc là vì Văn Kha biết, nên mới không đồng ý cho Hàn Giang Khuyết chính thức ký hiệu mình?
Như vậy, điều này liệu có nghĩa rằng… Gã vẫn có cơ hội hay không.
Gã biết làm thế nào để khiến quan hệ của Văn Kha và Hàn Giang Khuyết sụp đổ.
Chỉ cần có bất cứ một vết rách nào, gã có thể phát hiện ra, cạy mở nó, sau đó chui vào.
Mười năm trước gã đã từng làm chuyện giống vậy, cũng hoàn toàn thành công.
Mười năm sau, gã cũng có thể làm thế.
Đúng đó, cả đời này Văn Kha chỉ còn lại một cơ hội duy nhất bị ký hiệu chính thức, mà bây giờ Văn Kha vẫn chưa giao cơ hội này cho Hàn Giang Khuyết.
Chính thức ký hiệu một Omega không hề đơn giản, bởi vì bình thường bên ngoài tuyến thể của Omega sẽ co lại, lúc này dù Alpha có nổi điên cắn tuyến thể cũng không thể nào ký hiệu thành công. Chỉ khi tình dục của Omega bùng nổ, tuyến thể sẽ dần dần phình lên, bởi vậy phải cắn vỡ chỗ đó lúc làm tình rồi rót pheromone vào.
Nên bình thường Alpha và Omega phát sinh ký hiệu sẽ là cả hai loại ký hiệu cùng xảy ra. Tuyến thể của Omega sẽ phình lên lúc phát tình, mà Alpha sẽ thành kết trong cơ thể Omega, đồng thời cắn vỡ tuyến thể.
Hiện giờ bụng Văn Kha đã lớn như vậy, có lẽ đã hơn ba tháng rồi.
Có thể làm tình, cũng có nghĩa là có thể bị ký hiệu chính thức.
Nên chỉ cần Văn Kha và Hàn Giang Khuyết chia tay, gã sẽ có cơ hội.
Trong sắc trời ảm đạm, vẻ mặt của Trác Viễn khi thì dữ tợn vì hưng phấn, lúc lại lâm vào trầm tư.
Gã vừa ở bên Tưởng Nam Phi, vừa ký hiệu cậu ta, bây giờ lại nghĩ đến việc muốn quay đầu lại tìm người cũ trước đó mình vứt bỏ, điều này thực sự là dằn vặt không có ý nghĩa. Đừng nói đến những người khác, ngay cả chính gã cũng cảm thấy hoang đường đến buồn cười.
Thỉnh thoảng Trác Viễn không phân rõ rốt cuộc tình cảm của mình dành cho Văn Kha là thế nào, nó mơ hồ là yêu thương, nhưng từ yêu thương lại mọc ra một thứ nhớ nhung dị dạng.
Về mặt lý trí, Trác Viễn không tán thành chính bản thân mình.
Nhưng có vài suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu đã thành chấp niệm…
Lúc Hàn Giang Khuyết có được Văn Kha, gã có dục vọng muốn phá hỏng, thậm chí còn vượt lên mong muốn để mình được hạnh phúc.
__________________
Hết chương 89.
Thằng này bệnh thật -_-