*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhất thời Văn Kha không biết nên nói gì.
Đứng dưới góc độ người ngoài, đương nhiên anh cảm thấy bản chất của lời thề kiểu này yếu ớt khôn cùng.
Có điều ngẫm lại, Hứa Gia Nhạc là người thông minh đến vậy, chưa hẳn hắn đã không hiểu rõ điểm này. Nhưng xét cho cùng, nỗi đau của hắn thuộc về nỗi đau của người tốt.
Văn Kha không khỏi cảm thấy hơi xúc động, đây là lần đầu tiên anh nhận ra Alpha cũng có ràng buộc tương tự. Một Alpha thực sự yêu thương Omega của mình thậm chí còn có thể sợ hãi chuyện sinh nở hơn, cũng càng không thể buông bỏ hơn.
"Hứa Gia Nhạc..."
Văn Kha thở dài, nhẹ nhàng nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu mà. Nhưng tình huống này xuất hiện ngoài ý muốn, ông không thể vì chuyện này mà cứ mãi trách móc bản thân mình. Cận Sở... Cận Sở cũng vì yêu ông nên lúc ấy mới muốn sinh con cho ông, đúng không."
"Thực ra có đôi khi tôi thực sự không biết em ấy nghĩ thế nào." Hứa Gia Nhạc cười khổ: "Văn Kha, khoảng thời gian này với tôi quá ư thất bại. Cả đời tôi chẳng thiếu tiền, cho đến giờ cũng không nghĩ đến việc về bên nhà tranh đoạt gia sản. Tôi là một kẻ có ham muốn rất ít, thứ duy nhất mà tôi cực kỳ, cực kỳ khát vọng chính là một gia đình."
"Sáu năm trước khi mới quen Cận Sở, dường như hết thảy đều tốt đẹp. Em ấy ngây thơ, lãng mạn, gần như chẳng hề có suy nghĩ thế tục nào. Em ấy là kiểu Omega lý tưởng tôi muốn ở bên trọn đời. Sinh con xong em ấy mắc chứng trầm cảm sau sinh, chuyện này tôi cũng chưa nói cho ông hay. Khi đó chúng tôi đã đến gặp bác sĩ giỏi nhất, nhưng mãi rất lâu em ấy vẫn không vui vẻ. Lúc đó ngày nào em ấy cũng khóc, cân nặng sụt giảm hơn 20kg. Em ấy không chịu thân mật với tôi, cũng chẳng thích con. Cận Sở chỉ khóc lóc nói với tôi mình đang sợ bị ép phải lớn lên, phải chịu trách nhiệm của một ông bố Omega, phải chăm sóc một đứa bé. Văn Kha, tôi không biết nên làm thế nào mới đúng, thật đấy, quá khó, con mẹ nó khó quá đi mất."
Hô hấp của Văn Kha không khỏi hơi tắc nghẹn.
Hứa Gia Nhạc chưa từng thế này.
Cái lười biếng bất cần đời của hắn là một thái độ thoải mái và tự nhiên, là tùy ý khéo léo trêu đùa một chút với sinh hoạt, chứ không phải cam chịu như hôm nay, giống như đã bị những nỗi đau và những thứ vặt vãnh trong hôn nhân đánh bại hoàn toàn.
"Tôi là một gã Alpha, bản năng của tôi là bảo vệ bạn đời của mình. Cận Sở đau khổ, nên tôi sẽ đau lòng. Vì vậy tôi không yêu cầu em ấy điều gì hết, em ấy không muốn đi làm, tôi có thể nuôi. Em ấy không thích nuôi con vất vả, tôi có thể thuê người, em ấy chỉ cần chơi đùa với Nam Dật là được. Nhưng sau sáu năm như thế, tôi lại thất bại thảm hại, cuối cùng ngay cả thứ tôi quý trọng nhất cũng không thể nào giữ được..."
Hứa Gia Nhạc thở một hơi thật dài: "Khoảng thời gian này tôi thực sự quá mệt mỏi. Thật ra tôi rất cảm ơn vì ông đã tìm tôi nhờ làm giúp app này, ít nhất tôi cũng có thứ gì đó để phân tán chú ý. Dù chỉ thế thôi, nhưng với tôi cũng đã tốt hơn nhiều."
"Không sao đâu." Văn Kha vụng về vỗ vỗ vai Alpha, những lúc như thế này có lẽ bất cứ an ủi nào cũng là bất lực, chỉ có thể liên tục lặp lại: "Không sao đâu, tất cả rồi sẽ qua."
Hứa Gia Nhạc quay đầu lại. Dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng lúc nhìn về phía sau Văn Kha lại khẽ ngây ra một hồi.
Văn Kha cũng quay đầu nhìn sang, mới phát hiện Phó Tiểu Vũ đang đứng ở cửa ban công.
Phó Tiểu Vũ uống khá nhiều, mặt y nhuốm rặng mây đỏ, đang ngơ ngẩn nhìn Hứa Gia Nhạc. Một lát sau y mới chậm chạp phản ứng lại, bèn giơ chai rượu trong tay lên lúng túng nói: "Vừa rồi tôi có mở chai Gin lần trước mang tới, hương vị không tệ lắm nên định hỏi các anh có muốn nếm thử không."
"À, à được." Văn Kha vô thức đáp.
Lúc quay đầu nhìn về phía Hứa Gia Nhạc, anh phát hiện hắn đã nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường, đoạn nở nụ cười: "Được đấy, làm một ly nhỏ đi, tôi thích Gin lắm."
Sau khi uống thêm chút rượu Gin, trạng thái của Hứa Gia Nhạc vẫn không tệ lắm, còn Hàn Giang Khuyết vì trước đó đã ngà ngà rồi nên hắn dứt khoát dừng lại uống một ít trà thành ra tỉnh rượu không ít. Cuối cùng, chỉ có mình Phó Tiểu Vũ là say khướt khượt.
Sau khi uống say Phó Tiểu Vũ không hề làm càn, từ đầu không nhìn ra phản ứng đặc biệt nào, thậm chí ngay cả Văn Kha lúc đầu cũng không phát hiện ra y say đến đâu. Mãi tới khi y ngồi trên sô pha nhìn Văn Kha bằng ánh mắt lờ đờ, sau đó nhỏ giọng thì thầm: "Lần trước anh có làm một bát canh cải trắng đậu hũ đúng không?"
"Ừ." Văn Kha gật đầu.
"Sau đó tôi cũng muốn thử làm một lần, bèn đến siêu thị chọn lâu ơi là lâu. Haizzz, ai mà ngờ được đến cải trắng cũng nhiều loại thế chứ, nào là cải bắp, nào là cải thìa bok choy*, rồi còn cả cải thảo*, đau đầu muốn chết, cuối cùng tôi bèn chọn cải thảo bình thường nhất. Sau đó đậu hũ cũng thế, ban đầu tôi muốn mua đậu ngâm, nhưng nó dùng để chiên dầu, nên về sau nghĩ lại vẫn nên quên đi, bèn mua đậu phụ trắng. Rồi tôi dựa theo cách làm trên mạng... Trước tiên để lửa nhỏ, sau đó..."
*Cải thìa bok choy
*Cải thảo
Văn Kha nghe mà ngơ ngẩn.
Phó Tiểu Vũ là Omega cực kỳ thông minh, phong cách làm việc của y lão luyện và ngắn gọn, nên anh chưa từng nghe y lải nhải nhiều câu nói nhảm thế này.
"Cậu ấy là thế đó." Hàn Giang Khuyết đứng bên cạnh khẽ nói với Văn Kha: "Rượu vào lời ra, chuyện gì cũng phải có đầu có đuôi, mỗi một chi tiết đều phải kể hết, không buông tha đâu."
"Ha ha ha." Văn Kha vốn đang nín cười, còn Hứa Gia Nhạc đã không khách sáo mà bật cười thành tiếng. Lần này Văn Kha cũng không nhịn được, bèn cúi đầu cười đến nỗi mắt mày cong cong.
Phó Tiểu Vũ thì đã mơ màng đến mức sắp nằm gục xuống sô pha, nhưng dù đã thế y vẫn cố chấp tiếp tục lải nhà lải nhải: "Nấu hơn mười phút, nhưng lúc nếm thử chả có tí ti vị gì hết. Về sau tôi xem trên mạng, người ta bảo cải thảo phải xé bằng tay chứ không cắt bằng dao, như vậy mới ngon được."
"Đúng là thế, cậu nói không sai." Văn Kha nín cười phụ họa.
"Ừm..."
Dường như Phó Tiểu Vũ rất để ý người duy nhất nghe mình nói, y miệt mài nắm lấy cánh tay Văn Kha còn mình thì nằm xuống, tư thế này khiến Văn Kha cũng bị kéo cúi người theo.
Văn Kha nhìn Phó Tiểu Vũ dưới khoảng cách rất gần, nhất thời hơi ngây ra một lúc.
Làm việc trong cường độ căng thẳng với nhau đã lâu, có đôi khi anh sẽ xem nhẹ vẻ đẹp xuất chúng của Phó Tiểu Vũ.
Làn da của Omega này mịn màng tựa như gấm, ánh lên vẻ bóng loáng nõn nà khỏe khoắn. Y có một đôi mắt mèo vừa tròn vừa quyến rũ, có lẽ vì đang được nhuốm bởi tầng hơi nước ướt át mờ ảo nên nom có phần ngốc nghếch, trên người tỏa ra mùi pheromone Tử la lan nồng nàn thơm ngát.
Phó Tiểu Vũ của bình thường là một tinh anh hoàn hảo và luôn nghiêm khắc, cũng vì thế nên mới khiến người ta nhận ra vẻ quyến rũ của một Omega.
Nhưng khi uống say, chính vì vẻ ngốc nghếch này, trên người y bỗng có cảm giác vô cùng đáng yêu.
"Tiểu Vũ à cậu uống say rồi, để tôi đưa cậu vào phòng ngủ một giấc nhé."
Ánh mắt của Văn Kha rất dịu dàng, anh nhẹ nhàng sửa lại lọn tóc rối trên trán Phó Tiểu Vũ, sau đó chậm rãi đỡ y dậy rồi dìu con ma men say đến độ không mở nổi mắt vào phòng ngủ chính.
"Hứa Gia Nhạc, đêm nay ông cũng ở lại đây đi, muộn quá rồi."
Sau khi bố trí ổn thỏa cho Phó Tiểu Vũ, Văn Kha nói với Hứa Gia Nhạc.
"Cũng được, để tôi ngủ trên sô pha." Hứa Gia Nhạc trả lời rất tùy ý.
"Đừng, ông vào phòng ngủ của khách ấy. Trước đó ông cũng ở phòng này mà, trang trí trong phòng không thay đổi gì đâu, cũng tiện."
Văn Kha lắc đầu. Xuất phát từ lập trường bạn bè, anh nhìn Hứa Gia Nhạc có vẻ mệt mỏi cũng khá lo lắng, bèn dứt khoát nói: "Tôi với Hàn Giang Khuyết ngủ phòng khách là được rồi, chỗ này trải thảm lông dê rất dễ chịu, trải thêm chăn mền là được."
Hứa Gia Nhạc nghĩ nghĩ, lại nhìn căn nhà này đâu đâu cũng có thể thoải mái ngủ, bèn không khách khí với Văn Kha nữa mà nhẹ gật đầu.
Sau một ngày bận rộn, Văn Kha cũng thấy khá mệt. Anh và Hàn Giang Khuyết đánh răng rửa mặt trong phòng tắm ở phòng khách. Hàn Giang Khuyết đẩy bàn trà sang một bên, Văn Kha nhẹ nhàng lấy một bộ đệm chăn dự bị và hai chiếc gối từ trong phòng ngủ chính ra, như vậy toàn bộ thảm lông dê trong phòng khách lập tức biến thành một chiếc giường ngủ rất to.
Sau khi tắt đèn, trong phòng khách lập tức tối đi. Văn Kha và Hàn Giang Khuyết cùng nằm trên thảm lông ấm sực, vất vả lắm hai người mới có khoảng thời gian riêng tư, thế là vừa tiến vào chăn đôi bên đã ôm riết lấy nhau.
TV vẫn đang bật, trên màn hình là đoạn phim tài liệu bằng tiếng Anh về động vật châu Phi của kênh Discovery, vừa khéo chiếu đến một đám hươu cao cổ đang ăn lá cây.
Tiếng TV mở rất nhỏ, Văn Kha chỉ có thể mơ hồ nghe thấy mấy tiếng "Hươu cao cổ, hươu cao cổ" của anh phóng viên da trắng.
Hàn Giang Khuyết nghe thấy bỗng thấp giọng cười mấy tiếng.
"Em cười gì thế?" Văn Kha tiến tới thân mật dán mặt mình lên tai Hàn Giang Khuyết rồi nhỏ giọng nói: "Vừa rồi anh ta nhắc đến hươu cao cổ thì sao?"
"Anh ta nói, sex life của hươu cao cổ rất ngắn, thậm chí chỉ có một giây." Hàn Giang Khuyết nghiêm túc trả lời.
"Một giây á?" Văn Kha giật nảy.
"Thật mà." Hàn Giang Khuyết chớp chớp mắt, giọng lại nhỏ hơn một chút: "Anh ta còn nói, mặc dù ngắn, nhưng nghi thức lại rất phức tạp. Hươu cao cổ đực phải dùng đầu cọ vào bên người hươu cao cổ cái, giục nó đi tiểu, như vậy con đực có thể nếm nước tiểu của con cái để dựa vào đó mà đoán xem có phải con cái đang rụng trứng hay không."
Văn Kha lập tức sửng sốt, sau đó anh cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình tăng cao chóng mặt.
Trong bóng đêm, đôi mắt đen huyền xinh đẹp của Hàn Giang Khuyết khẽ chớp một cái, sau đó nhìn anh, bên trong là ánh sáng lấp lánh.
________________________
Người post: Yến Nhi