Trên đường lái xe về, Văn Kha và Hàn Giang Khuyết đều không nói câu nào.
Thực ra tình huống bây giờ không thể gọi là cãi nhau giận dỗi, Văn Kha chỉ cảm thấy có nỗi mỏi mệt nói không thành câu, còn Hàn Giang Khuyết chỉ lo lái xe. Nhưng một khi tiến vào trạng thái nóng nảy này, hai người dường như đã tự nhiên hình thành quán tính chẳng ai mở miệng trước một cách kỳ lạ.
Sau khi về nhà, Văn Kha cảm thấy cơ thể và tinh thần mình rất mỏi mệt, bèn co người nằm trong chăn.
Mặc dù đang nhắm mắt, nhưng Văn Kha không ngủ được, trong đầu hỗn loạn khôn cùng. Kỳ thực chính anh cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ biết nằm ngơ ngác như vậy.
Mãi đến đêm khuya, Hàn Giang Khuyết mới đẩy cửa phòng ngủ ra rồi nhẹ nhàng nhấc một góc chăn của Văn Kha lên.
"Văn Kha, anh ăn chút gì nhé?"
Văn Kha mở mắt ra, thấy Alpha đang bưng một chén canh nhỏ ngồi bên giường nhìn mình. Trong phòng không bật đèn, hai người như đang chìm vào màn đêm dấp dính dày nặng.
Anh chống người dậy muốn nói chuyện, nhưng cổ họng lại quá đỗi khàn đặc. Hàn Giang Khuyết dùng một tay ôm anh vào ngực, sau đó múc một thìa canh cúi đầu thổi thổi mới đút cho anh.
Văn Kha lập tức phát hiện đây là món canh dạ dày heo bạch quả của nhà hàng Quảng Đông mà anh cực kỳ thích ăn. Bên trên nước canh có rắc thêm chút bột tiêu, dậy lên mùi thơm phưng phức. Nếu là bình thường nhất định anh sẽ rất thích, nhưng hôm nay thực sự anh không có hứng ăn một chút nào, thậm chí lúc ngửi được mùi vị còn thấy buồn nôn. Thế là sau khi uống một ngụm, anh đành phải quay đầu thoáng đẩy chén canh sang một chút.
"Anh, anh ăn không vào..."
Văn Kha gian nan mở miệng nói.
Hàn Giang Khuyết im lặng một lúc, sau đó thấp giọng nói: "Hay là anh muốn ăn thứ gì khác, để em đi mua nhé?"
"Trưa nay anh đã không ăn gì rồi, nhất định đêm phải ăn một chút, nếu không dạ dày sẽ khó chịu lắm." Hàn Giang Khuyết khẽ ngừng lại, sau đó giọng hắn càng lúc càng nhỏ, nói đến từ cuối cùng đã gần như không nghe thấy: "Anh ăn chút đi... Được không anh trai?"
Văn Kha kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hàn Giang Khuyết.
Tiếng kêu "Anh trai" nhỏ bé kia không thể nói là nũng nịu, là cầu xin tha thứ thì đúng hơn.
Hàn Giang Khuyết chăm chú nhìn anh bằng đôi mắt đen láy xinh đẹp kia, bên trong có cầu khẩn, cũng có chút bất lực mơ hồ.
Hồi cấp ba, anh và Hàn Giang Khuyết chưa từng chiến tranh lạnh lần nào, thậm chí ngay cả cãi nhau cũng rất ít. Cậu thiếu niên Hàn Giang Khuyết rất bướng bỉnh, nói chuyện cũng thẳng thắn, nhưng dù thế nào thì khi ấy anh vẫn là kẻ lẽo đẽo hấp tấp đi theo phía sau dỗ dành. Dù chỉ với thân phận bạn bè, anh vẫn luôn là bên chủ động lấy lòng.
Nhưng bây giờ, họ đã trở thành người yêu thân mật nhất, Hàn Giang Khuyết đã từng được anh bảo vệ như thế lại có vẻ mặt dè dặt cẩn thận từng li từng tí một.
Có đôi khi, dường như chỉ khi đối mặt với người mình yêu nhất, con người mới hiểu được bản thân mình đang nắm giữ sức mạnh không gì sánh kịp đến cỡ nào.
Chính vì thế, Trác Viễn mới có thể nắm được trăm loại thủ đoạn để ứng phó với anh, có thể lơ anh, có thể đối xử qua loa trong ngoài bất nhất, có thể lạnh lùng quay người rời đi.
Nhưng Hàn Giang Khuyết chẳng có loại nào cả.
Ở trước mặt anh, Hàn Giang Khuyết hoàn toàn không giữ lại bản thân mình.
Cho nên anh mới có thể tuyệt đối nắm cảm xúc của hắn trong tay, thiên đường hay địa ngục, đều do một suy nghĩ của anh.
Tim Văn Kha dần bị lấp đầy bởi một thứ cảm xúc xót xa, anh vươn tay ôm lấy Hàn Giang Khuyết thật chặt, sau đó đặt từng nụ hôn lên trán người thương.
"Xin lỗi em." Anh hít sâu một hơi rồi tựa mặt lên ngực Hàn Giang Khuyết: "Cảm xúc anh tệ quá, anh không biết nên hình dung thế nào... Xin lỗi, xin lỗi."
Anh thực sự rất mỏi mệt ủ rũ, nghĩ đến việc mình khiến Hàn Giang Khuyết phải đau khổ, anh lại càng thêm buồn bã hơn...
Đã là một người đàn ông gần ba mươi tuổi rồi, nhưng anh lại chẳng làm nên trò trống gì trong sự nghiệp. Anh muốn bảo vệ thật tốt tình cảm của mình, muốn nâng niu Hàn Giang Khuyết trong lòng bàn tay cả đời, thế nhưng khi những thứ vụn vặt nhỏ bé trong cuộc sống cọ xát qua, anh vẫn không thể nào tự nhiên ứng phó.
"Em không sao đâu, chỉ là..." Hàn Giang Khuyết nhẹ nhàng vuốt tóc Văn Kha: "Em chỉ không muốn anh phải vất vả, cũng không muốn anh gặp phải bất cứ nguy hiểm nào."
"Anh biết." Văn Kha gật nhẹ đầu, thì thào: "Hàn Giang Khuyết, anh thực sự rất mê man. Anh rất muốn Tình cuối thành công, đã đến mức độ này mà phải ngừng lại, anh thực sự thực sự không cam lòng. Nhiều năm qua, anh rất ít khi vì chính mình mà kiên trì bất cứ thứ gì. Anh cứ thế yếu đuối vô năng mười năm, thời gian chỉ như một chớp mắt là qua, dường như lúc ấy chỉ nghĩ cứ thế chết lặng cho qua một đời. Nhưng giờ nghĩ lại anh mới phát hiện thực sự đáng sợ. Chuyện của quá khứ anh hối hận rất nhiều, anh vẫn luôn là một kẻ không có chính kiến không có bản ngã, nên mới sống vô giá trị đến thế. Nếu như anh có thể sớm kiên trì một chút, thì có phải cuộc đời bây giờ sẽ không như thế này không."
Hàn Giang Khuyết không nói gì.
Mỗi lúc đến thời điểm như thế này, hắn sẽ sâu sắc cảm nhận được sự bất lực và vụng về của mình. Hắn muốn hiểu rõ những đau khổ và bất lực trong đời Văn Kha, nhưng những điều này dường như vượt quá phạm vi hiểu biết của hắn, thậm chí đến một câu khuyên nhủ chín chắn hắn cũng không thốt ra nổi.
"Hàn Giang Khuyết, em thì sao.... Em cũng có thời điểm như vậy chứ? Nếu như anh nói anh lo em sẽ gặp nguy hiểm, nên không muốn em chơi quyền anh thì sao? Em sẽ mịt mờ ư? Anh biết hai chuyện này vốn không giống nhau, nhưng nhất thời... Anh không nghĩ ra được ví dụ nào khác."
Hàn Giang Khuyết cúi đầu nhìn Văn Kha, hắn trầm mặc một lúc, nhưng dường như nỗi trầm mặc ấy hoàn toàn không xuất phát từ do dự. Trong đôi mắt đen của hắn xẹt qua một tia ảm đạm, sau đó bình tĩnh nói: "Tiểu Kha, anh là người đầu tiên em yêu, cũng là người duy nhất em yêu. Nếu như anh nói lo lắng, thì nhất định em sẽ không chơi. Không chỉ là quyền anh, mà bất cứ chuyện gì, đáp án của em cũng giống nhau."
"Em làm như thế... Có phải cũng bị coi là một kẻ không có chính kiến và bản ngã không?"
Nói đến đây, có lẽ vì tự bản thân mình cũng biết đáp án, nên hắn vừa suy sụp vừa tự giễu mà nở một nụ cười nhạt.
Đương nhiên hắn bị coi là kẻ không có bản ngã trong tình yêu.
Không chỉ có quyền anh, hắn có thể vứt bỏ tình bạn mười năm, vứt bỏ nhiều thứ hơn. Trong mắt người ngoài, hắn sẽ là hạng người gì?
Hắn đã chờ đợi mười năm trong vô vọng, biết rõ không có kết quả, thế mà vẫn chờ đợi ở nguyên chỗ, chẳng muốn di chuyển lấy một bước.
Nếu như chỉ nói đến bản thân, kỳ thực người hắn phải xin lỗi nhất – Chính là mình.
Văn Kha lập tức ngẩn ngơ. Rõ ràng là vấn đề anh đưa ra, nhưng nhất thời anh chẳng biết đáp lại thế nào.
Đêm đó, Văn Kha gần như thao thức trắng đêm.
Lần đầu tiên anh có cảm giác không dám chạm đến lòng mình.
Anh bỗng nghĩ, những năm qua liệu có phải anh đã thực sự thay đổi không.
Anh của hồi cấp ba đối xử với Hàn Giang Khuyết toàn tâm toàn ý, thẳng tiến không lùi. Lúc đối mặt với một đám côn đồ và che cho Hàn Giang Khuyết dưới thân mình để bảo vệ, thậm chí anh chẳng nghĩ đến việc liệu mình có bị đánh chết không.
Rốt cuộc tình cảm thời điểm đó là thế nào?
Nhớ đến bản thân mình hồi còn thiếu niên, Văn Kha phải nghiến răng thật chặt mới kìm được dòng nước mắt chực trào.
Hàn Giang Khuyết vẫn có thể yêu anh, yêu đến mức mất đi bản thân.
Nhưng anh có thể không?
Cuộc đời mười năm qua đã khiến anh thay đổi.
Mặc dù chỉ lớn hơn Hàn Giang Khuyết hai tuổi, nhưng thời điểm này anh như một kẻ trung niên đã trải qua bao lần thăng trầm trong cuộc sống hiện thực, mỏi mệt quay đầu lại nhìn về phía cậu thiếu niên Hàn Giang Khuyết vừa trong sáng vừa ngây thơ.
....
Rạng sáng hôm sau, Phó Tiểu Vũ đã mang một chồng tài liệu dày đến.
Hiển nhiên Hàn Giang Khuyết vẫn muốn để Văn Kha nghỉ ngơi, nhưng hắn không nỡ tranh cãi với Văn Kha nữa, nên cuối cùng không nhiều lời mà đi xuống lầu mua điểm tâm cho họ.
Phó Tiểu Vũ đặt toàn bộ lực chú ý lên công việc, nên không để tâm mấy đến cảm xúc của Văn Kha và Hàn Giang Khuyết đều không ổn lắm. Y bắt đầu cùng Văn Kha luyện tập gặp mặt Lam Vũ.
"Không được."
"Ngữ khí và vẻ mặt của anh quá do dự, nếu muốn thuyết phục người đối diện tin tưởng đề án của mình có giá trị thì anh phải mạnh mẽ hơn, phải tự tin hơn."
"Làm lại lần nữa, vẫn chưa được."
Hiển nhiên trạng thái của Văn Kha không ổn lắm, mới thực hiện được một nửa đã bị Phó Tiểu Vũ liên tiếp cắt ngang mấy lần.
"Văn Kha, hôm nay anh xảy ra chuyện gì vậy?"
Vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ khá nghiêm khắc. Cuộc gặp mặt chính thức sẽ diễn ra sau năm ngày nữa, thời gian tương đối gấp gáp. Y có yêu cầu cực kỳ cao với toàn bộ hạng mục qua tay mình, nhưng biểu hiện bây giờ của Văn Kha hoàn toàn khiến y không hài lòng.
"Tôi..."
Văn Kha chần chừ đặt tài liệu lên bàn, bỗng nhẹ giọng nói: "Phó Tiểu Vũ, chúng ta đến ban công nói chuyện được không?"
_______________________
Người post: Yến Nhi