Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Tình cuối - Tống Diểu - Sở Thiệu Ngôn

Ngày dự sinh của Văn Kha là tại tuần cuối cùng tháng sáu. Sau khi tính thời gian anh mới bất giác nhận ra hai thằng nhóc này giống anh, đều sinh khoảng cuối xuân đầu hè, thuộc cung Cự Giải, thậm chí đến ngày sinh cũng không khác anh là mấy.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mấy tháng cứ thế trôi qua như chớp mắt. Thêm một tuần nữa, anh đã thật sự làm cha, lúc nghĩ đến thực sự Văn Kha vẫn thấy như đang mơ.

Sau khi biết chuyện Hứa Gia Lạc còn trêu anh: “Văn Kha, xem ra sau này nhà ông sẽ trở thành một ổ cua rồi. Mà nói mới nhớ, cung Cự Giải có tính cách thế nào ấy nhỉ?”

Nói đến đây Phó Tiểu Vũ tò mò lấy điện thoại ra tìm thông tin, sau đó lẩm ẩm: “Trên mạng nói… Đảm đang chăm lo việc nhà, dịu dàng, có trách nhiệm.”

“Vậy xem ra cung hoàng đạo nói chuẩn đấy chứ – Là một người cha tốt bẩm sinh.” Hứa Gia Lạc đẩy kính mắt: “Văn Kha, ông sắp sinh rồi, mấy hôm nay thấy người có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái không? Cảm xúc thì sao?”

Văn Kha trả lời: “Chỗ tôi mọi chuyện vẫn ổn cả, Hàn gia chăm lo cho tôi lắm.”

Nhưng dù anh nói như vậy, Phó Tiểu Vũ vẫn lo lắng u sầu, y vỗ vỗ vai Văn Kha: “Dạo này LITE và IM rất nhiều việc, nhất định tôi phải quay về xử lý, nhưng cuối tuần sau tôi sẽ nhanh chóng trở về.”

Giọng điệu của y rất chân thành, cũng mang theo tinh thần trách nhiệm như của Alpha.

“Được.” Văn Kha hơi nheo mắt, anh vẫn cười thật dịu dàng, sau đó nhẹ nắm bàn tay Phó Tiểu Vũ: “Yên tâm đi.”

Trong khoảng thời gian Hàn Giang Khuyết hôn mê, quan hệ giữa nh và Phó Tiểu Vũ cũng lặng lẽ nảy sinh thay đổi.

Có lẽ có rất nhiều tình cảm chỉ tồn tại giữa hai Omega.

Thứ tình cảm đó gắn liền và cộng hưởng lần nhau, ngay cả bạn thân nhiều năm như Hứa Gia Lạc cũng không thể trải nghiệm –

Chỉ có Omega mới thực sự hiểu được nổi gian khổ khi mang thai và sinh nở, huống chi trên con đường vắng lặng tịch mịch này, Văn Kha chỉ có thể một mình cô độc tiến bước.

Văn Kha biết, Phó Tiểu Vũ đang đau xót cho mình.

Nhưng thực ra quan trọng hơn là, từ một ý nghĩa nào đó, anh cũng đau cho Phó Tiểu Vũ.

Hàn Giang Khuyết hôn mê đến tháng thứ ba, đây là thời điểm càng khó khăn hơn nữa đối với những người quan tâm đến hắn.

Thời điểm tuyệt vọng nhất thông thường không phải là khi vừa nhận được tin dữ, khi đó mọi người vẫn luôn cảm thấy có rất nhiều hi vọng. Nhưng khi thời gian dần trôi qua từng ngày, hơn mười ngày sau, cho dù không muốn thừa nhận đến mức nào, thì trong lòng rất nhiều người vẫn dần dần nhận ra –

Có lẽ Hàn Giang Khuyết sẽ không quay về được nữa.

Có một đêm, Văn Kha không ngủ được và đi vào bệnh viện thăm Hàn Giang Khuyết, không ngờ lại gặp được Phó Tiểu Vũ đang ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện len lén khóc.

Văn Kha còn nhớ khi đó mình đã bước tới lặng lẽ ngồi bên cạnh Phó Tiểu Vũ.

Qua thật lâu, Phó Tiểu Vũ mới thì thào: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi Văn Kha, khi anh đồng ý chấp nhận ký hiệu nhân tạo, trong lòng tôi đã nhẹ nhõm thở phào.” Phó Tiểu Vũ nói: “Tôi thực sự quá muốn để Hàn Giang Khuyết tỉnh lại.”

Nói đoạn, Phó Tiểu Vũ nhắm chặt mắt,

Đó là giây phút yếu ớt như một đứa trẻ mà Omega vốn luôn kiêu ngạo chưa từng để lộ.

“Tôi hiểu mà.” Văn Kha lắc đầu, anh nhẹ nhàng ôm lấy vai Phó Tiểu Vũ, thấp giọng nói: “Cậu là bạn thân nhất của em ấy, cậu và tôi cũng nhớ em ấy như nhau thôi.”

“Văn Kha…” Phó Tiểu Vũ không giãy giụa, y cứ thế mệt mỏi tựa vào người Văn Kha: “Tôi thật sự rất sợ hãi.”

“Tôi cũng thế.” Văn Kha nói.

Tôi cũng thế.

Có lẽ, ba chữ này còn có sức mạnh hơn cả “Đừng sợ”.

Khoảng thời gian vừa rồi, Phó Tiểu Vũ lãnh đạo tập đoàn IM và LITE tiếp tục phát triển công việc ở thành phố B. Dưới sự quản lý của y và Hứa Gia Lạc, Tình cuối đã phát triển không ngừng. Đồng thời Phó Tiểu Vũ còn dựa theo cơ sở Văn Kha dựng nên để tiếp tục hoàn thành việc lọc sạch thế lực nhà họ Trác.

Đương nhiên Văn Kha có thể hiểu được Phó Tiểu Vũ, bởi vì thật ra hai người họ giống nhau.

Y cũng là Omega mạnh mẽ vội vã nén hết suy sụp để dấn thân vào chiến trường.

“Sợ hãi” của họ không phải là khuyết thiếu dũng khí.

Thế giới tình cảm của người trưởng thành rất ít khi mở rộng cho nhau, nhưng tối hôm ấy, chắc chắn hai người họ đã tựa nương lẫn nhau.

…..

Hứa Gia Lạc mang một túi măng cụt tươi rói tới, lúc này đang ngồi bên cạnh chậm rãi bóc vỏ.

Sau khi tách thịt quả trắng ngần ra, hắn đưa cho Văn Kha, nghĩ nghĩ một lúc, lại đưa một múi cho Phó Tiểu Vũ.

Phó Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn Hứa Gia Lạc, rèm mi dài khe khẽ run, nhưng vẫn không nói gì và cúi đầu ăn. Một lát sau, Hứa Gia Lạc lại bóc cho y một múi, chở một lúc lại bóc thêm múi nữa.

Không khí kỳ lạ và vi diệu giữa hai người họ không làm Văn Kha phát hiện.

Hứa Gia Lạc không ăn bao nhiêu, sau khi bóc măng cụt xong hắn đi tới trước cửa sổ, muốn định ngắm phong cảnh bên ngoài một chút. Nhưng khi đến bên cửa sổ, hắn mới nhìn thấy bàn tay nửa giấu bên dưới chăn của Hàn Giang Khuyết.

Omega đang dùng tay vuốt ve mu bàn tay Hàn Giang Khuyết, sau đó lặng lẽ nắm bàn tay thon dài của hắn.

Mười ngón đan tay vốn là sự dây dướng triền miên lặng lẽ giữa người yêu, nhưng làn da của chàng Alpha hôn mê đã lâu không hề có màu máu, ngay cả mỗi đầu ngón tay cũng rũ xuống không chút sức lực, chỉ có thể mềm nhũn nằm trong tay Văn Kha.

Văn Kha nắm thật chặt, dường như vĩnh viễn sẽ không buông ra.

Hứa Gia Lạc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ trầm mặc. Hắn không đành lòng quấy nhiều Văn Kha.

Hắn hít vào một hơi rồi đầy cửa sổ, bên ngoài là vầng dương rực rỡ.

Ánh nắng ban chiều thực đẹp, không buồn không lo.

Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ không ở lại quá lâu, hai người họ cùng quay về. Lượng người dùng tương tác hàng ngày của Tình cuối càng lúc càng nhiều, còn có rất nhiều công việc cần phải xử lý.

Sau khi họ rời khỏi bệnh viện, Văn Kha cũng đứng cạnh cửa sổ định vẫy tay chào tạm biệt Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ từ trên lâu, nhưng lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh giật mình.

Chiếc Tesla của Hứa Gia Lạc đang dừng ở bãi đỗ xe. Trước khi lên xe, Hứa Gia Lạc tựa vào cửa xe hút thuốc.

Phó Tiểu Vũ đứng trước mặt hắn, hình như hai người đang nói đến chuyện gì thú vị, Phó Tiểu Vũ bỗng cười tiến tới giơ tay ra, giống như muốn cướp điếu thuốc của Hứa Gia Lạc.

Đó là một động tác rất tinh nghịch.

Mà Hứa Gia Lạc ngậm lấy điếu thuốc, đầu tiên hắn không hề khách sáo đẩy Phó Tiểu Vũ ra, sau đó lập tức thay đổi chủ ý mà bóp tắt điếu thuốc hút được một nửa rồi ném vào thùng rác.

Sau đó hai người cùng lên xe chậm rãi rời đi.

Văn Kha kinh ngạc nhìn.

Chỉ trong một giây anh đã ý thức được chuyện gì đang xảy ra…

Hai người họ đang lén lút yêu đương sao?

Trong nháy mắt đó, trong lòng Văn Kha dâng lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, có kinh ngạc, có lo lắng, lại có cảm động, nhưng cuối cũng vẫn chỉ quy về một tiếng thở dài dịu dàng.

Nếu là trước lúc Hàn Giang Khuyết xảy ra chuyện, đương nhiên anh sẽ rất lo lắng, thậm chí có thể còn không nhịn được muốn vặn hỏi Hứa Gia Lạc, muốn căng thẳng khuyên can Phó Tiểu Vũ.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, thật sự cũng không cần phải thế.

Suôn sẻ cũng được, mà gập ghềnh cũng không sao, chỉ cần sống đúng với bản thân là đã có ý nghĩa rồi.

Mỗi người phải trải qua mỗi một cơn gió, một giọt mưa đã định trước chỉ thuộc về mình.

Sau khi Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc rời đi, thành phố H có một cơn mưa nhỏ tí tách.

Bầu trời xanh thăm thẳm và sạch sẽ, nom càng cao hơn. Văn Kha ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy từng hạt mưa rơi từ trên trời xuống, giống như một người đang nằm trong sông nhìn dòng nước bình yên róc rách chảy qua trên đỉnh đầu.

Đây có lẽ là mùa đpẹ nhất trong năm nhỉ, Văn Kha nghĩ.

Xuân hạ giao thoa, vạn vật sinh trưởng.

Ngay cả dây thường xuân xanh biếc cũng len lén bò vào phòng từ cửa sổ, nó giống như một vị khách hoạt bát lặng lẽ đến thăm căn phòng bệnh đơn điệu này.

…..

Văn Kha quay người khóa chặt cửa phòng bệnh, sau đó kéo ghế đến ngồi gần Hàn Giang Khuyết thêm một chút.

Anh nhẹ nhàng đeo một chiếc đồng hồ Rolex lên tay Hàn Giang Khuyết, đây là chiếc mà anh mua sau này. Chiếc đồng hồ trước kia đã bị Trác Viễn dùng côn sắt đập nát, thực ra nó có thể sửa, nhưng sau một hồi suy nghĩ Văn Kha vẫn quyết định mua cái mới.

Bên dưới hai chiếc đồng hồ trước kia đều khắc dòng chữ Timeless- Han loves Wen, giờ ngẫm lại, thời điểm ấy chú sói con đã phải chịu rất nhiều ấm ức, nên lần này anh mua đồng hồ cũng khắc chữ, có điều ngược lại:

Timeless – Wen loves Han.

Chàng Alpha trên giường bệnh rất yên tĩnh. Cơ bắp tứ chi hắn đã thoái hóa một chút vì nằm trên giường trong thời gian dài, ngón tay trở nên gầy gò đi nhiều, đang vô thức cong lại.

Nhưng hắn vẫn rất đẹp.

Sắc mặt tái nhợt và hàng mày kiếm đen như lông quạ tôn nhau lên, đôi môi mỏng khe khẽ nhếch. Cứ cách một hồi Văn Kha sẽ dùng tăm bông dấp nước thoa lên môi hắn, nên đôi môi ấy luôn ướt át mềm mại, màu sắc hơi nhạt, giống như đóa hống vương giọt sương mai.

Rõ ràng đã hôn mê lâu như vậy, nhưng nhìn hắn vẫn giống như chàng hoàng tử vừa chìm vào giấc ngủ.

Văn Kha cúi người xuống đặt một nụ hôn khẽ lên môi Hàn Giang Khuyết: “Sói con, em sờ bảo bối của chúng mình, được không?”

Anh nhắm mắt thầm thì, sau đó cởi từng cúc từng cúc áo sơ mi của mình từ dưới lên, để lộ chiếc bụng nhô cao, làn da cũng căng ra mỏng dính, chiếc rốn tròn trịa hẳn.

Cơ thể của Omega gần tới ngày sinh không thể nói là đẹp về mặt ý nghĩa thông thường.

Bụng đã rất to, nom rất vụng về, ánh nắng rọi lên đó, ngay cả mỗi một sợi lông tơ cũng được nhuộm màu sáng lấp lánh. Anh giống như một con cá lặt ngửa cái bụng lớn trắng nõn dưới ánh mặt trời, trên da xuất hiện những vết rạn màu trắng nhạt, trông giống như vảy cá.

Người Văn Kha khe khẽ run, anh thẹn thùng nắm bàn tay không có cảm giác của Hàn Giang Khuyết đặt trên phần cơ thể đang thai nghén sự sống.

Ngón tay hắn vô thức cuộn lại trong lúc đang hôn mê, Văn Kha bèn kiên nhẫn cạy mở từng ngón tay thon dài của hắn ra, sau đó cố hết sức cúi người xuống hôn lên môi Hàn Giang Khuyết.

Trong mắt tất cả mọi người, Văn Kha rất an tĩnh.

Omega này vô cùng ngoan cường nhận lấy thử thách vận mệnh dành cho mình, dẻo dai thai nghén hai sinh mệnh bé nhỏ, tất cả biểu hiện của anh đều không thể bắt bẻ.

Nhưng trong khoảnh khắc không ai biết, Văn Kha đang dùng một cách thức gần như cố chấp để níu giữ Hàn Giang Khuyết.

Theo một ý nghĩa nào đó, trừ động tác đâm vào rút ra bên ngoài, kỳ thực hai người họ vẫn đang dùng một cách làm tình kỳ lạ.

Văn Kha thở hổn hển nhẹ giọng nũng nịu với Alpha đang hôn mê: “Sói con, anh nhớ em lắm.”

Hàn Giang Khuyết hơi nghiêng đầu, cổ hắn lộ ra ngoài chiếc áo bệnh nhân. Trên phần gáy thon dài có một vết sẹo dữ tợn, đó là dấu vết để lại sau cuộc phẫu thuật phục hồi tuyến thể.

Văn Kha xót xa vuốt ve cổ Hàn Giang Khuyết, chỗ đó ấm áp, thậm chí có thể cảm nhận được mạch đập nơi gáy đang nảy lên.

“Anh sắp sinh rồi.”

Văn Kha thì thào: “Em đã nói nếu như đến lúc đó không có ai ở cạnh bầu bạn, Omega sẽ mắc chứng thiếu hụt pheromone… Rất đáng thương. Anh là Omega của em, sói con, em có thể cảm nhận được không?”

Anh nói: “Anh là của em.”

Trước kia anh luôn luôn sợ mấy chữ này, nhưng bây giờ thì không.

Alpha yên tĩnh, Omega mang thai đang để trần nửa thân trên lộ chiếc bụng tròn căng, căn phòng bệnh được sơn trắng tinh, sự thân mật không ai đáp lại, tất cả tràn ngập tình dục cấm kỵ.

Hàn Giang Khuyết không tỉnh lại, nhưng Văn Kha nghe thấy hắn một cách rõ ràng khôn cùng.

Hương vị pheromone whisky không còn nồng nàn nữa, nó trở nên nhạt, những người khác không còn cảm giác được.

Chỉ có anh biết.

Pheromone của Hàn Giang Khuyết tựa như một đám mây ưu sầu không cầm được, nhưng vẫn tung bay trên căn phòng bệnh nho nhỏ này.

Bởi vì Văn Kha là Omega của Hàn Giang Khuyết.

Hai người họ máu thịt liền kề, nên anh mới có thể ngửi thấy được.

“Sói con, anh sợ lắm.”

Văn Kha như đang rủ rỉ thầm thì, anh cắn vành tai Hàn Giang Khuyết, nhỏ giọng nói: “Em đừng bỏ anh lại một mình, được không em?”

Mưa nhỏ qua đi, trong phòng bệnh mơn man từng cơn gió nhẹ ươn ướt. Hàn Giang Khuyết nằm trong ngực Văn Kha, hàng mi dài của hắn khẽ run một cái.

Có một giây, Văn Kha còn thật sự cho rằng hắn đã tỉnh rồi.

Nhưng rốt cuộc, đó chỉ là một cơn gió mà thôi.

Khóe mắt Văn Kha hoe hoe đỏ, nhưng anh không rơi nước mắt, chỉ ôm cơ thể đã gầy hơn của Hàn Giang Khuyết vào lòng chặt hơn, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn: “Anh chờ em, sói con, dù bao lâu đi chăng nữa anh vẫn sẽ chờ em.”

……..

Đêm hôm ấy khi rời khỏi bệnh viện, Văn Kha nhìn thấy Nhiếp Tiểu Lâu.

Thực ra sau khi Hàn Giang Khuyết hôn mê, Nhiếp Tiểu Lâu từng đến thăm hắn ba bốn lần, mỗi lần đầu vào lúc đêm khuya không có ai.

Trong trí nhớ của Văn Kha, mặc dù mười năm trước Nhiếp Tiểu Lâu đã gần bốn mươi tuổi, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Mười năm trôi qua, Nhiếp Tiểu Lâu cũng đã già. Ông ta có một đôi mắt phượng hồi còn trẻ rất quyến rũ, chỉ là bây giờ bên khóe mắt đã có những nếp nhăn nhạt, dáng người gầy gò, lúc nhìn người khác vẻ mặt rất đỗi lãnh đạm.

Hiển nhiên ông không muốn nói chuyện với bất cứ ai, người nhà họ Hàn không ngăn cản ông. Văn Kha từng gặp Nhiếp Tiểu Lâu ngồi bên giường Hàn Giang Khuyết, im lặng, cũng không chạm vài hắn.

Ông chỉ ngồi ở đó nhìn, lúc thì ngắn Hàn Giang Khuyết, lúc lại nhìn bức tranh Hàn Giang Khuyết vẽ hươu cao cổ hồi cấp ba mà Văn Kha đã treo lên tường.

Trong đó còn có một lần khi Nhiếp Tiểu Lâu đến, Hàn Chiến cũng đến đón Văn Kha. Ông chỉ ngồi trong xe ngắm Nhiếp Tiểu Lâu từ phía xa xa, mãi cho đến khi Nhiếp Tiểu Lâu rời khỏi bệnh viện.

“Sắp sinh à?”

Ban đầu Văn Kha chỉ chào hỏi Nhiếp Tiểu Lâu từ đằng xa, cho đến giờ ông chưa từng nói chuuện với anh, bởi vậy khi chợt nghe thấy Nhiếp Tiểu Lâu mở miệng, Văn Kha không khỏi ngây ra một lúc.

“Đúng thế, ngày sinh dự định là vào cuối tuần sau ạ.” Văn Kha thử thăm dò nhẹ hỏi tiếp: “Chú, chú Nhiếp, chú sẽ đến chứ?”

“….” Nhiếp Tiểu Lâu không trả lời câu hỏi của anh: “Đặt tên chưa?”

“Rồi ạ.” Văn Kha nói: “Là thai đôi, một đứa tên Hàn Giang Tuyết, một đứa là Văn Niệm.”

“Có một đứa họ Văn sao?” Hình như Nhiếp Tiểu Lâu khá bất ngờ, sau đó nhẹ gật đầu khàn giọng nói: “Họ Văn rất hay.”

Văn Kha đoán, có lẽ Nhiếp Tiểu Lâu không hi vọng cả hai đứa trẻ đều mang họ Hàn.

Nhưng năm đó cuối cùng ông vẫn giữ lại cái tên mà Hàn Chiến đã đặt cho Hàn Giang Khuyết.

Nhiếp Tiểu Lâu không nói thêm gì nữa, cũng không nói cho Văn Kha biết mình có thể tới hay không, chỉ quay người tiến vào phòng bệnh Hàn Giang Khuyết.

…..

Khoang sinh sản của Văn Kha bắt đầu co bóp sớm hơn dự tính không ít. Có lẽ vì nguyên nhân mang thai đôi, nên mới sáng sớm khi khoang sinh sản vừa bắt đầu quặn đau đã vô cùng dữ dội.

Quá trình sinh thai thứ nhất rất lâu, Hàn gia đã sớm đưa anh đến phòng bệnh hạng một ở cùng một bệnh viện với Hàn Giang Khuyết. Hàn Chiến, anh cả, anh hai đều tới. Đến buổi chiều, Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc cũng vội vàng chạy về, một đám người ồn ào đứng lố nhố trong hành alng. Mà lúc này khoang sinh sản của Văn Kha vẫn chưa mở ra hoàn toàn, chỉ riêng quá trình mở khoang sinh sản như tra tấn người cũng đã diễn ra gần sáu, bảy tiếng.

Có thể thấy rất rõ, đứa bé đầu tiên này sẽ ra đời vô cùng vất vả.

Vì Phó Tiểu Vũ là Omega, pheromone sẽ không kích thích đến Omega đang mang thai rất yếu ớt, nên là người duy nhất được cho phép tiến vào phòng sinh.

Nhìn thấy dáng vẻ Văn Kha nằm trên giường sinh, mắt Phó Tiểu Vũ cũng cay xè.

Rõ ràng trong phòng có mấy y tá đang ở bên cạnh, nhưng Omega vẫn vô cùng cô độc. Anh co quắp nằm trên giường lớn, sắc mặt tái nhợt, đầu đẫm mồ hôi vì đau đớn. Vừa nhìn thấy y anh đã run rẩy giơ tay ra: “Tiểu Vũ…”

“Tôi ở đây.” Phó Tiểu Vũ nắm chặt lấy tay Văn Kha: “Tôi ở đây.”

“Em ấy, em ấy tỉnh chưa?” Văn Kha khẽ nhăn mũi hấp háy mắt, vô cùng trông mong nhìn Phó Tiểu Vũ.

Phó Tiểu Vũ thực sự không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nhẹ nói: “Tôi đang ở bên cạnh anh.”

Mặt Văn Kha tái nhợt, ban đầu anh còn cố một mực chịu đựng, nhưng bây giờ thật sự không thể chịu được nữa.

Khoang sinh sản co rút đau đớn càng lúc càng dữ dội và nhanh hơn, từ vài phút một lần đến mấy chục giây một lần.

Giống như có một bàn tay to thô bạo siết chặt khoang sinh sản của anh hết lần này đến lần khác, ngay cả Omega vốn ngoan cường cũng không chịu được nỗi đau như vậy.

Văn Kha đau lắm, thật sự quá đau, quá cần hương vị Alpha của mình. Nỗi khát vọng và lưu luyến ấy khiến anh không nhịn được mà nghẹn ngào thành tiếng.

“Tôi cần Hàn Giang Khuyết.”

Nương theo tiếng khóc la của Omega, y tá chạy đến mở chăn ra nhìn tình hình một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Khoang sinh sản đã mở ra, Omega đã tiến vào lúc sinh, trừ Alpha của anh ấy, toàn bộ những người khác hãy ra ngoài.”

Phó Tiểu Vũ hết cách rồi, chỉ có thể đứng lên.

Mà hình như Văn Kha cũng cảm giác được gì đó, anh siết chặt ga giường, hai chân run rẩy. Anh nhìn về phía Phó Tiểu Vũ, dù biết y không có cách nào, nhưng anh chịu không nổi nên chỉ đành bật khóc nói: “Tôi cần Hàn Giang Khuyết, Tiểu Vũ, em ấy tỉnh chưa? Em ấy tỉnh chưa?”

Hàn Chiến ở bên ngoài lờ mờ nghe được động tĩnh, sốt ruột đến mức trán đẫm mồ hôi. Ông đã không còn nhớ lần đầu tiên mình làm cha có cảm giác gì, nhưng dù là sau này lần đầu tiên làm ông nội ông cũng chưa từng căng thẳng như thế này.

Văn Kha đã không còn cha mẹ, lại là Omega duy nhất trên thế giới này có nối kết sâu sắc với con trai út của ông. Ông bảo vệ Văn Kha, một phần là yêu ai yêu cả đường đi, còn có một phầni dường như xuất phát từ chính lòng mình…

Đây là một Omega rất tốt.

Ông hi vọng Omega này sẽ sống thật tốt.

Phó Tiểu Vũ chưa kịp nói gì đã bị y tá vội vàng đuổi ra ngoài, lúc cửa lần nữa bị đóng lại…

Y nghe thấy Văn Kha thét lên một tiếng bất lực.

“Hàn Giang Khuyết tỉnh chưa?”

Mùi thơm cỏ xanh nồng nàn tỏa ra, ngay cả người ngồi ngoài hành lang cũng ngửi được.

Omega sắp sinh bắt đầu tỏa ra mùi thơm mãnh liệt trước nay chưa từng có, đây là lần nồng độ pheromone của Văn Kha đạt đến mức cao nhất trong đời.

Mà đây cũng chính là lúc mà Omega sau khi bị ký hiệu khao khát và cần Alpha của mình nhất trong cả cuộc đời.

…..

Hàn Giang Khuyết cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ rất dài.

Đây là một giấc mơ thật sự rất kỳ quái, trong mơ hình như đang mùa đông, vì hắn một mực cảm thấy buốt lạnh.

Hàn Giang Khuyết đi rất lâu. Không gian trong mơ luôn luôn tối thui, tối đến mức giơ tay không thấy được năm ngón, tăm tối ngập tràn bốn phía.

Hắn đi, đi mãi, bỗng có một giây hắn chợt nhận ra, mình không đi trên một mặt phẳng, mà đang đi xuống cầu thang.

Một cầu thang dài vô cùng vô tận, từng bậc từng bậc một, chiếc cầu thang vô tận chìm trong bóng đêm…

Mình đang bị nhốt sao?

Hắn cảm thấy sợ hãi, thế là bắt đầu chạy, nhưng chạy đến mức hai chân bủn rủn, cầu thang vẫn không có điểm cuối.

Hắn ngã ngồi trên bậc thang, lúc này mới chợt phát hiện ra khi ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu có một ô cửa thông gió nho nhỏ. Bên ngoài có ánh sáng nhạt, nhưng khi hắn muốn đến gần cửa thông gió, trước mặt lại biến thành một vùng tối tăm vĩnh viễn.

Thê là hắn chỉ đành ngồi xuống, và lúc ngồi, hắn bỗng biết chỗ này là đâu…

Đây là Cẩm Thành, là hành lang tối thui trong nhà Văn Kha.

Mười năm trước vào cái ngày hè Văn Kha rời đi, cảm xúc của hắn rất tệ, tệ đến mức ký ức trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

Có mấy ngày hắn không phân rõ đến tột cùng mình đang sống trong hiện thực hay mộng cảnh.

Mấy lần hắn bừng tỉnh lúc nửa đêm, lại phát hiện mình đang một mình ngồi co quắp trong hành lang, toàn thân ướt đẫm, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn xuyên qua ô cửa thông gió nhỏ kia nhìn thấy một tia sáng lờ mờ.

Bên ngoài hình như lúc nào cũng đang mưa, hắn đã lén khóc rất lâu trong tiếng mưa rào rạt. Khóc đến mệt mỏi lại nặng nề thiếp đi trong hành lang bẩn thỉu.

Hắn lại trở về rồi sao?

Hàn Giang Khuyết nghĩ, là mơ đây ư?

Thực ra hắn chưa tỉnh lại, hẵn vần luôn ở trong hành lang tăm tối của năm mười sáu tuổi kia.

Gặp lại Văn Kha, yêu nhau, có phải hết thảy hạnh phúc trong khoảng thời gian này kỳ thực chỉ là một giấc mơ kéo dài vô tận không?

Vậy hắn…

Còn sống không?

Lúc bỗng nảy ra suy nghĩ này, Hàn Giang Khuyết cảm thấy người mình lạnh toát.

Giây phút nỗi sợ hãi thực sự phủ xuống, là khi hắn bắt đầu hoài nghi có lẽ mình không còn tồn tại nữa…

Có phải, hắn đã chết vào năm mười sáu tuổi?

Khi đại não một người bắt đầu tin tưởng mình không còn sống, thì một tia ý thức còn sót lại dường như cũng bắt đầu tiêu tan theo đó, tất cả ký ức trong khoảng thời gian này bắt đầu lắc lư vụn vỡ,

Mặt Văn Kha, nụ cười của Văn Kha, hơi thở dịu dàng của Văn Kha, toàn bộ bỏ hắn mà đi.

Hắn cúi đầu xuống, lại phát hiện tay chân mình, cơ thể mình bắt đầu dần dần trong suốt, hắn là một linh hồn không tồn tại.

“Đừng…” Hắn gào thét trong giấc mộng: “Đừng mà… Anh ơi, em ở đây.”

Tiếng kêu của hắn không còn giống con người nữa, mà như một chú sói non đang kêu gào.

Ngay tại thời khắc tuyệt vọng đến chết này, một chiếc khăn quàng cổ bỗng nhiên bay vào từ ô cửa thông gió.

Hàn Giang Khuyết vươn tay ra nắm lấy khăn quàng cổ, cảm giận được cảm giác xù bông mềm mại, đó là một chiếc khăn quàng cổ có hoa văn hươu cao cổ, mang theo mùi cỏ xanh nhẹ nhàng.

Hắn vội vã quàng chiếc khăn lên cổ, và ngay lúc quàng lên, toàn bộ thế giới bỗng biến đổi.

Hàn Giang Khuyết bật người lên nhảy ra ngoài từ ô cửa nho nhỏ.

Hắn không biết tại sao mình lại làm được, tại sao người có thể nhảy ra ngoài từ cửa thông gió nhỏ như thế chứ?

Nhưng hắn cứ thế nhảy xuống, có lẽ hắn thật sự là một chú sói con/

Giấc mơ giống như bỗng nhiên bị ai dùng sáp màu tô lên, thế giới trở nên sáng rỡ, bởi vì có người thổi một bong bóng kẹo đường khổng lồ. Bầu trời là màu xanh ngăn ngắt, mặt đất là một đồng lúa mạch vàng rực rỡ.

Hắn quàng chiếc khăn hươu cao cổ ấm áp, chạy như bay.

Hắn không biết nên đi đâu, nhưng chẳng hiểu sao, hắn lại cảm thấy chiếc khăn kia biết.

Khăn quàng cổ dài thật dài, nó choàng qua cổ hắn thắt một cái nút. Khăn bao quanh lấy hắn ấm áp làm sao, giống như Văn Kha đang dịu dàng ôm lấy hắn.

Nơi nơi đầy mùi thơm cỏ xanh, mùi thơm càng lúc càng nồng, hắn vừa chạy vừa khịt mũi…

Hắn biết, đó là mùi thơm pheromone trên người Văn Kha.

Hắn biết, nhất định Văn Kha đang chỉ dẫn ở đầu cuối chiếc khăn quàng!

Hắn đeo khăn chạy, chạy mãi, chạy qua đầm lầy trong đêm, băng qua mặt trăng treo trên đỉnh núi, mỗi con đường đều được vẽ tùy ý bằng bút sáp màu. Trên trời lúc đổ cơn mưa, lúc lại phủ ánh mặt trởi ngọt ngào.

Khăn quàng cổ càng lúc càng dài, giống như mãi mãi không có điểm cuối cùng.

Hắn chạy đến khi kiệt sức, mãi đến khi không còn chạy nổi nữa, khăn bỗng rơi từ trên cổ hắn xuống.

Chiếc khăn quàng có họa tiết hình hươu cao cổ dần trở nên lớn hơn, to hơn nữa.

Một đầu trôi dạt lên bầu trời, một đầu bay dọc theo đồng lúa mạch vàng óng về phía trước, toàn bộ thế giới như được chiếc khăn trải rộng ra, từng đốm vằn màu nâu nhạt, lông xù xù bông.

Hàn Giang Khuyết bỗng hiểu ra –

Đây không phải là khăn quàng cổ.

Hắn vừa chạy trên người hươu cao cổ, hắn xuyên qua lông chú hươu, leo qua phần bụng phình to như gò núi, mà thế giới mộng cảnh mà bút sáp màu vẽ ra –

Chính là cơ thể của hươu cao cổ.

Hàn Giang Khuyết chậm rãi ngẩng đầu lên, trên bầu trời, chú hươu cao cổ to lớn đang cúi đầu nhìn hắn, dịu dàng mỉm cười.

Đó hẳn là một chú hươu đang sinh con.

….

Bệnh viện trung tâm thành phố H, hai điều dưỡng đang đẩy Alpha cao to ngồi trên xe lăn vội vã chạy qua hàng lang dài.

“Nhanh lên nữa, nhanh lên.” Giọng nói của Alpha rất khàn.

Lúc chiếc xe lăn được đẩy đến cửa phòng bệnh hạng nhất của khoa sản O, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Alpha gầy gò mặc đồ bệnh nhân này. Hàn Chiến kích động đến mức run rẩy, ông đứng lên, nhưng lại không nói ra lời.

Mắt Phó Tiểu Vũ đỏ bừng, nhưng cũng không nói gì.

Hàn Giang Khuyết khôngcó thời gian nhìn bất cứ ai, trải qua hôn mê dài, tay chân hắn đã rơi vào giai đoạn không thể dùng sức, chỉ có đầu óc rất đỗi tỉnh táo, Hắn đã nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Văn Kha trong phòng sinh, đã ngửi đơcj mùi thơm cỏ xanh ngọt ngào, bèn lo lắng hô: “Mở cửa, mau cho tôi vào.”

Không có ai ngăn cản Hàn Giang Khuyết.

Tất cả mọi người đều biết, Omega đang đau đớn sinh nở trong phòng rốt cuộc cùng chờ được Alpha của mình.

Trong phòng sinh, Văn Kha dạng rộng hai chân, kiệt sức nằm trên giờng.

Quá trình sinh của anh đau đớn vô cùng, dù đã cố sức rặn hơn một tiếng, nhưng ngay cả đầu đứa bé cũng chậm chạp chưa ra. Mỗi một lần gắng dùng sức đều là một cơn đau nhức kịch liệt.

Sau mấy chục lần cố rặn, mặt anh đẫm mồ hôi, không còn tí sức nào.

Mà chính lúc này, cửa phòng sinh mở ra.

Văn Kha cố hết sức mở to mắt chống tay nhổm người dậy, ngơ ngác nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn được y tác đẩy tới –

Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi thật mỏng, và cả đôi mắt đen lay láy xinh đẹp nhất trên thế giới này.

Đó là… Một Hàn Giang Khuyết sống động như thật.

“Sống động như thật”.

Trong lòng anh xuất hiện cụm từ này, bởi vì có một nháy mắt thậm chí anh còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.

Nhưng ngay sau đó, anh biết là không phải.

Trái tim anh đập dữ dội, tuyến thể co rút, đây là rung động mà sau khi Omega bị Alpha đánh dấu mới cảm nhận được, đó là cộng hưởng đến từ sâu trong linh hồn.

Cơn đau dữ dội đã giảm bớt đi vào giây phút ấy.

“Hàn Giang Khuyết…”

Lúc Văn Kha bật khóc, Hàn Giang Khuyết đã được y tá đẩy đến bên giường.

“Văn Kha…”

Hàn Giang Khuyết khàn giọng kêu lên, hắn kề sát mặt mình lên khuôn mặt lạnh ngắt của Văn Kha: “Em về rồi, anh ơi, em về rồi, em đang ở bên cạnh anh đây.”

Văn Kha không thể không cố gắng rặn cho bé cưng ra khỏi người, anh đau đến mức cắn mạnh lên tai Hàn Giang Khuyết, cắn môi Hàn Giang Khuyết, nghẹn ngào không nói ra lời.

Hàn Giang Khuyết vừa tỉnh lại đã bắt đầu thực hiện trách nhiệm nghiêm túc nhất của một Alpha sắp làm bố.

Pheromone của hắn yếu ớt đến mức trước nay chưa từng có, thậm chí ngay cả an ủi Omega cũng khá gượng gạo.

Văn Kha kêu đau, tiếng sau cao hơn tiếng trước, đến cuối cùng tiếng kêu của anh gần như tan nát cõi lòng. Đến mức thực sự không nhịn được nữa, thậm chí anh còn kêu khóc nói: “Hàn Giang Khuyết, anh, anh đau quá, anh sinh không nổi nữa – Hu hu, anh, anh thật sự không muốn sinh, anh không sinh nữa được không?”

Hàn Giang Khuyết dán lên mặt Omega yêu dấu của mình, hắn nhìn dáng vẻ đau đến mức nhíu mày run môi của Văn Kha, sốt ruột đến độ đầu óc lộn xộn.

Omega khóc, Alpha cũng không kìm chế được, vừa cố gắng điều động pheromone yếu ớt của mình vừa lén lút khóc lóc khịt mũi.

Hắn ngẩng đầu lên hỏi y tá: “Anh ấy, anh ấy đau thế này… Liệu có thể không sinh được không?”

Cô y tá trong phòng sinh dở khóc dở cười, Omega khóc lóc kêu không muốn sinh trong này nhiều lắm, nhưng thực sự chưa từng có Alpha nào nước mắt lưng tròng hỏi ra câu này. Cô đành phải vỗ vỗ ông bố Alpha trẻ này, trấn an: “Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột, sẽ ra ngay lập tức thôi…”

Hàn Giang Khuyết chỉ có thể mở to mắt nhìn Văn Kha, đó là ánh mắt chăm chú nóng rực, không hề bỏ qua bất cứ một giây nào.

Mặt Omega tái mét vì đau đớn khi sinh, cả mặt lẫn lông mi ướt sũng mồ hôi, thậm chí da chố khóe mắt cũng nhăn nheo rúm ró vì đẫm nước mắt.

Dáng vẻ chật vật là thế, nhưng lại quá đỗi chân thật, sự chân thật này khiến trái tim Hàn Giang Khuyết co chặt.

Đây là hươu cái nhỏ của hắn.

Mùi trên người Văn Kha, sinh mệnh sắp ra đời trong bụng anh, đều máu thịt kết liên với hắn.

Tất cả đều là ràng buộc vĩnh hằng trong cuộc đời hắn.

Trên thế giới này, chỉ có Alpha và Omega cùng trải qua thời khắc này mới có thể gọi là cùng nhau trải qua điểm cuối cùng của sinh mệnh.

Ở giây phút cuối cùng, Văn Kha phát ra một tiếng thét thật dài –

Ngay sau đó, trong phòng sinh vang lên một tiếng khóc rõ to.

Cuối cùng, bé cưng của họ đã òa khóc xuất hiện ở nhân gian.

Hàn Giang Khuyết ngây ngẩn cả người, hắn ngơ ngác nhìn y tá giơ đứa bé ướt sũng, dúm dó, còn đang dính máu lên…

Chỉ lớn bằng bắp ngô thôi.

Đầu Hàn Giang Khuyết ong ong.

Đây chính là Tiểu Tuyết của họ sao?

Hàn Giang Tuyết vừa ra, thai thứ hai cũng dễ dàng hơn nhiều, gần như chỉ cách khoảng mười mấy phút, Văn Niệm cũng oe oe khóc đi tới thế giới.

“Là hai bé trai xinh đẹp.”

Hàn Giang Khuyết lờ mờ nghe thấy bác sĩ nói thế.

Trong phòng sinh rất đỗi ầm ĩ, tiếng khóc, tiếng mọi người nói chuyện, mà Văn Kha đang kiệt sức gần như nửa bất tỉnh.

Chuyện tiếp đó rất hỗn loạn, người nhà đang trông coi bên ngoài nghe thấy tiếng trẻ con khóc đã không nhịn được nữa, sau khi được cho phép, Hàn Chiến, hai người anh, và cả Hứa Gia Lạc Phó Tiểu Vũ cũng chạy vội vào.

Mà trong lúc hoảng hốt thậm chí Hàn Giang Khuyết còn thấy cả bóng dáng Nhiếp Tiểu Lâu, nhưng hắn căn bản không kịp ngẫm nghĩ nữa.

Đương nhiên hai cục cưng nhất tề được các trưởng bối chú ý nhất, Hàn Chiến, Nhiếp Tiểu Lâu và anh cả anh hai vây quanh hai bé, hỏi nhau: “Đứa nào là Tiểu Tuyết? Đứa nào là Niệm Niệm?”

Hàn Chiến vui vẻ ra mặt, ông rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà liên tục nhìn hai đứa cháu ngũ quan còn chưa thấy gì, nói: “Được, được, nom giống Tiểu Khuyết lắm.”

Nhưng ông bố Hàn Giang Khuyết chỉ ngồi cạnh người Văn Kha mà không chú ý đến cục cưng.

Cánh tay hắn đã bất lực vì hôn mê lâu, nhưng vẫn cố hết sức ôm chặt lấy Omega.

Hắn cúi đầu xuống đặt từng nụ hôn lên vầng trán đổ mồ hôi của Văn Kha, giống như một con vật nhỏ đang âu yếm liếm lông cho giống cái của mình.

Lúc này Hàn Chiến mới phản ứng lại, ông dè dặt đi đến cạnh giường sản phụ, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Kha có sao không? Thân thể thể nào rồi?”

Đương nhiên không phải là ông không quan tâm đến Văn Kha, chỉ là giống như tất cả các trưởng bối Alpha khác, lực chú ý tức thời vẫn không kìm được mà đặt trên người em bé.

“Anh ấy mệt muốn chết.”

Hàn Giang Khuyết nói.

Hắn không ngẩng đầu lên, vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào mặt Omega của mình.

Thực ra cũng tại giây phút vừa rồi hắn mới cảm nhận được sự cộng hưởng trong linh hồn giữa Alpha và Omega. Thậm chí không cần bất cứ ai nói, hắn đã biêt ơ Lúc hắn còn đang hôn mê, hai người họ đã hoàn thành ký hiệu.

Hàn Giang Khuyết biết, vào khoảnh khắc u ám nhất trong mơ, ý thức của hắn thật sự đã gần tan biết, nếu như cứ thế buông xuôi, hắn sẽ hoàn toàn lâm vào hôn mê vĩnh viễn.

Nhưng chiếc khăn quàng cổ bay vào từ ô cửa thông gió đã cứu hắn.

Đương nhiên, đó không phải là khăn quàng cổ.

Mà thứ dịu dàng thắt trên cổ hắn, thật ra là ký hiệu của Văn Kha và hắn.

“Sói con, bé cưng của chúng ta… Có khỏe không?”

Lúc này, cuối cùng Văn Kha cũng tỉnh lại khỏi cơn sốc ngắn, anh yếu ớt nằm trong lòng hắn nhẹ hỏi.

“Khỏe, khỏe cả, vô cùng khỏe mạnh, khóc cũng to ơi là to.”

Hàn Giang Khuyết nói rất nhẹ nhàng. Trong phòng sinh ồn ào hỗn loạn, dường như chỉ mình họ đang dịu dàng thầm thì bên tai nhau.

Văn Kha ngẩng đầu lên mỉm cười với hắn: “Vậy là tốt rồi.”

Lông mày của anh cong cong, đôi mắt cũng cong cong. Trên lông mày còn vương giọt mồ hôi, sau đó anh lại lặng lẽ vùi mặt vào ngực Hàn Giang Khuyết.

Hàn Giang Khuyết không thể miêu tả được nét mặt ấy đẹp đến nhường nào.

Omega vừa sinh con vì hắn mỉm cười, có lẽ đây chính là vẻ mặt dịu dàng nhất trên thế giới.

Văn Kha thở ra một hơi, anh nắm chặt lấy tay Alpha không chịu buông giống như những ngày qua anh đã từng lặng lẽ làm thế, sau đó mi mắt cứ hạ xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh mệt mỏi quá, muốn ngủ.”

“Ngủ đi.” Hàn Giang Khuyết thấp giọng, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của người mình thương, lại nghiêm túc nói: “Ngủ đi hươu con của em, em vẫn luôn ở đây, vẫn sẽ luôn ở đây.”

Lúc này Văn Kha mới yên lòng chậm rãi nhắm mắt lại.

Toàn bộ thế giới trở nên tĩnh lặng, hết thảy ồn ào cũng dần dần cách rất xa, rất xa.

Không biết ai đã treo một chiếc chuông gió nho nhỏ trên cửa sổ phòng sinh, một cơn gió đêm dịu mát thổi qua, làm nó vang lên tiếng leng ka leng keng lảnh lót.

Ngày 28 tháng 6.

Là ngày đầu tiên bé Hàn Giang Tuyết và Văn Niệm sinh ra trên thế giới này.

Đương nhiên, đây cũng là ngày đầu tiên của một thời kì hoàn toàn mới.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!