Hứa Gia Lạc vừa đi, Hàn Giang Khuyết bèn ra khỏi toilet. Có thể thấy được hắn chỉ không muốn nhìn thấy Hứa Gia Lạc nên mới tránh đi.
"Tôi thật sự không sao hết." Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn Hàn Giang Khuyết, lại nhấn mạnh thêm lần nữa.
"Cậu còn nói không..."
Hàn Giang Khuyết muốn nói lại thôi, hắn im lặng hồi lâu rồi cuối cùng thấp giọng hỏi: "Hiện giờ còn đau không? Anh ta quá thô bạo rồi."
"Tiêm xong một mũi thì không còn đau nữa."
Phó Tiểu Vũ ném vỏ quýt vào thùng rác, sau đó vừa chậm rãi bỏ múi quýt vào miệng vừa nói: "Lần phát tình này đúng là vội vàng, nhưng mỗi một bước tôi đều có lựa chọn, với cả tôi cũng không bị ký hiệu chính thức. Hàn Giang Khuyết, mặc dù là Omega, nhưng trong chuyện này cậu không cần cảm thấy tôi quá yếu ớt đâu, đừng lo. Còn nữa, Hứa Gia Lạc..."
Phó Tiểu Vũ khẽ dừng lại một chút, sau đó nghiêm túc nói: "Anh ấy thật sự không bắt nạt tôi."
Tuy Omega đang nằm trên giường bệnh, nhưng vẻ mặt lại vô cùng trấn tĩnh, cách nói chuyện vẫn ngắn gọn bình tĩnh như khi nhắc đến công việc. Từng câu từng chữ y nói ra khiến người ta rất khó phản bác, nhưng chỉ khi nhắc đến tên Hứa Gia Lạc, y mới ngắc ngứ, đôi mắt hơi thất thần.
Hàn Giang Khuyết bực bội nghiêng đầu sang chỗ khác không nói gì nữa.
"Hàn Tiểu Khuyết, anh muốn uống trà sữa nóng." Văn Kha nhìn hai người một lúc, bỗng nói: "Tiểu Vũ có muốn uống không?"
"Có." Phó Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.
Mặc dù Hàn Giang Khuyết còn không mấy vui vẻ, nhưng hắn vẫn lập tức đứng lên ra ngoài mua trà sữa nóng cho hai Omega.
Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Phó Tiểu Vũ mới thả quả quýt ăn dở được một nửa xuống, thấp giọng bảo: "Văn Kha, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Văn Kha không ngờ Phó Tiểu Vũ lại mở miệng trước cả anh, hiển nhiên cả hai cùng có suy nghĩ giống nhau khi muốn uống trà sữa – Có chút chuyện riêng cần nói.
"Cậu nói đi."
"Văn Kha, hôm ở đại học B, tại sao anh lại đột nhiên đau bụng?" Vẻ mặt Phó Tiểu Vũ khá căng thẳng: "Sau đó anh có đi kiểm tra không? Bác sĩ đã nói gì?"
"Là vì tôi không nghỉ ngơi đầy đủ." Văn Kha trả lời, bỗng chợt nhận ra Phó Tiểu Vũ hỏi như vậy rất kỳ lạ, bèn nhìn Phó Tiểu Vũ, hỏi dò: "Còn cậu thì sao? Tại sao lại phát tình đột ngột thế?"
Vì khác biệt sinh lý nên Alpha không quá nhạy cảm với vấn đề này, nhưng cùng là Omega sẽ hiểu rõ một điều, khoang sinh sản của Omega cấp A cực kỳ khỏe mạnh, sẽ rất hiếm khi xảy ra tình huống rối loạn kỳ phát tình.
Phó Tiểu Vũ nhíu nhíu lông mày: "Văn Kha, tôi cảm thấy có gì đó kỳ quái."
Nói đến đây y ngồi thẳng dậy kề sát Văn Kha. Có đến gần nhìn mới thấy vẻ mặt của y khá yếu ớt, giọng nói cũng rất nhẹ: "Tôi chưa từng phát tình dữ dội đến vậy, lần này đau cũng là do tôi đòi hỏi quá độ hai ngày liên tục... Chúng tôi gần như không ngừng chút nào. Ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao lại có thể mãnh liệt đến thế cơ chứ, quá hiếm thấy. Nhưng sau khi kiểm tra sức khỏe thì lại không có bất cứ khác thường nào, nên bác sĩ đoán có thể là vì tôi dùng quá nhiều thuốc ức chế cộng thêm gần đây tình trạng cơ thể không được tốt lắm."
"Cậu cảm thấy không thích hợp hả?"
Văn Kha cũng nghiêm túc, anh biết, nếu Phó Tiểu Vũ đồng ý với cách nói của bác sĩ thì tuyệt đối y sẽ không nói với anh vào lúc này.
"Tôi không biết."
Phó Tiểu Vũ hơi buồn bực. Từ trước đến giờ y không phải là người sống bằng cảm giác, thứ y quan tâm là sự thật và chứng cứ. Nhưng lần này thậm chí y không có cái gì hết, chỉ có một loại trực giác kỳ quái: "Tôi cũng không nói rõ được, chỉ là cảm thấy không đúng lắm. Kỳ phát tình đến quá mức kỳ lạ, giống như tôi vừa nhận lên sân khấu thay anh thì nó đột nhiên đến ngay. Rõ ràng trước đó tôi không cảm thấy gì cả."
"Cậu cho rằng...."
Văn Kha chậm rãi nói, nhưng khi vừa thốt ba chữ này ra khỏi miệng, anh bất chợt dừng lại.
Anh không nhịn được mà nhớ đến ngày tổ chức hoạt động ở đại học B, Trác Viễn đã từng dẫn theo mấy người kỳ quái xuất hiện ở bãi đỗ xe, nói muốn giúp đỡ đưa anh đến bệnh viện.
Suy nghĩ này quả thực khiến anh như có cái gai ở sau lưng.
"Tiểu Vũ, hôm đó Trác Viễn cũng đến đại học B."
Văn Kha nói một cách khó khăn.
Anh và Phó Tiểu Vũ đối mặt nhìn nhau, Văn Kha bỗng cảm thấy sau lưng mình toát mồ hôi lạnh.
Nhưng Phó Tiểu Vũ lại trấn định hơn anh tưởng tượng, chỉ hơi nhíu mày như có điều suy nghĩ.
"Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi, tôi... Ngày mai tôi phải nghĩ cách điều tra thử xem." Văn Kha nghiến chặt răng nói, ngón tay của anh hơi run rẩy: "Tiểu Vũ, tôi..."
Nói đến đây, anh không khỏi dừng lại.
Đương nhiên anh hiểu rõ, nếu lỡ như thật sự là những gì anh nghĩ, như vậy đương nhiên mục tiêu của Trác Viễn không thể nào là Phó Tiểu Vũ.
Trong nháy mắt đó, anh không chỉ cảm thấy bất an vì nghi ngờ này, nếu như nó là sự thật, vậy thì chuyện xảy ra với Phó Tiểu Vũ là một tội ác.
Phó Tiểu Vũ hoàn toàn vô tội, nhưng có thể trong lúc vô tình y đã thay anh tiếp nhận một tai họa to lớn.
Suy nghĩ này quả thực khiến anh không rét mà run.
"Văn Kha." Hiển nhiên Phó Tiểu Vũ không nghĩ thế, y nheo mắt nhanh chóng tự hỏi, trầm ngâm một hồi lâu mới bỗng nhiên thấp giọng nói: "Nếu không thì anh hãy tự mình điều tra, trước tiên đừng nói cho Hàn Giang Khuyết."
"Tại sao?"
"Bởi vì đây mới chỉ là phỏng đoán thôi, không có thứ gì để chứng minh cả. Thậm chí tôi còn hoài nghi cảm giác của mình đã sai. Lý trí tôi nói rằng tôi không cảm thấy sẽ có người nào còn đủ rảnh rỗi để dám thực hiện mấy trò mèo này trong khi nhà mình đang gặp khó khăn và tình hình như nước sôi lửa bỏng."
Phó Tiểu Vũ gằn từng chữ một, sau đó trên mặt y hiện lên nỗi sầu lo: "Nhưng tôi cảm thấy có thể bây giờ Hàn Giang Khuyết sẽ không muốn tỉnh táo phán đoán. Một khi cậu ấy nghi ngờ chuyện này do Trác Viễn làm, tôi lo là cậu ấy sẽ hoàn toàn mất khống chế, mà tình huống lúc này của cậu ấy..."
Khi Phó Tiểu Vũ nói được một nửa, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Hàn Giang Khuyết đã xách hai cốc trà sữa về, thế là hai người cùng im bặt.
Có lẽ Hàn Giang Khuyết đi ra ngoài một lúc đã tỉnh táo hơn, hắn không còn nhắc đến chuyện của Hứa Gia Lạc nữa mà tập trung nói mấy câu với Phó Tiểu Vũ.
Mãi đến khi Hứa Gia Lạc hai tay xách một đống đồ qua thì cũng đã gần tới 12 giờ đêm, Văn Kha thật sự không tìm đâu ra thời gian để nói chuyện riêng với Phó Tiểu Vũ nữa.
Anh vẫn rất băn khoăn day dứt.
Trên đường về nhà, Hàn Giang Khuyết lái xe, Văn Kha thì ngẩn ngơ nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ xe.
Từ sau khi ra khỏi bệnh viện đến giờ, hai người chẳng nói với nhau lấy một câu. Thậm chí ngay cả suy nghĩ muốn thảo luận về chuyện của Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc hai người họ cũng không có.
Mà Văn Kha chợt phát hiện, không chỉ lúc quay về thôi, ngay cả trên đường đến bệnh viện đôi bên cũng không nói câu nào, chẳng qua chỉ là hai câu hỏi của Hàn Giang Khuyết "Có lạnh không?" "Đau bụng hả?"
Một khi nhận ra điều này, cái im lặng bao trùm trong xe bỗng đặc quánh đến mức khó chịu nổi.
Nửa đường Hàn Giang Khuyết nhận một cú điện thoại, hắn chỉ "Ừm" một tiếng, sau đó thẳng thừng nói "Chờ lát nữa gọi lại cho cậu" rồi cúp máy ngay.
"Hàn Tiểu Khuyết."
"Ơi." Hàn Giang Khuyết lên tiếng.
"Là ai thế?"
"..." Sau một hồi im lặng thật dài, Hàn Giang Khuyết bình tĩnh giải thích: "Là thám tử tư em tìm để điều tra."
"Bây giờ em đang điều tra gì?" Văn Kha nhẹ giọng hỏi, anh cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh, nhưng chẳng hiểu sao cuộc nói chuyện với Hàn Giang Khuyết lúc này lại khiến anh bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Anh không nhịn được nghĩ, nếu hiện giờ anh nói cho Hàn Giang Khuyết biết hoài nghi lúc nãy của mình và Phó Tiểu Vũ, có phải mọi chuyện sẽ trở nên hỏng bét hơn nữa không?
"Tiểu Kha." Hàn Giang Khuyết đè giọng xuống rất thấp: "Em không muốn nói chuyện về Trác Viễn với anh, để em tự giải quyết. Khoảng thời gian này anh cũng hãy cố gắng ở nhà, nghỉ ngơi nhiều một chút."
Văn Kha quay đầu lại nhìn bên mặt Hàn Giang Khuyết. Alpha của anh vẫn đẹp trai khôn cùng, đường nét mắt mũi rất hợp với đêm đông. Chỉ nhìn thẳng về phía trước thôi, trông hắn cũng lạnh lùng trước nay chưa từng có.
Chẳng hiểu tại sao, Văn Kha lại nghĩ đến câu nói sau cùng của Phó Tiểu Vũ –
Y sợ Hàn Giang Khuyết sẽ mất khống chế.
....
Sau khi về đến nhà, Hàn Giang Khuyết rót cho Văn Kha một chén trà gừng nóng rồi vào phòng tắm rửa, cũng thuận tay mở nước ấm cho Văn Kha tắm bồn.
Văn Kha không để lỡ giây phút nào, anh nghiêm túc ngồi trước máy tính dùng Wechat gửi tin nhắn cho thầy Hà của đại học B. Đầu tiên anh nghĩ đến cách thức điều tra đương nhiên là căn cứ vào hệ thống đăng ký hội trường của trường đại học để xem có manh mối nào kỳ lạ không.
Nhưng thực ra anh không ôm hy vọng quá lớn vào điểm này, vì dù Trác Viễn có đến đăng ký cũng không chứng minh được vấn đề gì.
Điều anh thực sự muốn tìm hiểu với thầy Hà, là hy vọng có thể xem camera của đại học B trong ngày hôm đó.
Mặc dù đã khuya, nhưng thầy Hà vẫn chưa ngủ nên trả lời rất nhanh: "Có thể kiểm tra hệ thống đăng ký, nhưng camera thì hơi khó vì chuyện này phải thông qua phòng bảo vệ, thủ tục rất phiền phức."
Văn Kha vừa uống trà vừa gõ chữ, lúc này điện thoại đặt bên cạnh chợt đổ chuông, thông báo trên màn hình là một dãy số không biết của ai.
Khoảng thời gian này có rất nhiều người lạ tìm đến anh vì chuyện công việc, nên Văn Kha không nghĩ nhiều mà nhận điện thoại ngay: "A lô? Tôi là Văn Kha, xin hỏi ai đấy ạ?"
Bên kia hồi lâu cũng không có âm thanh.
Văn Kha thấy hơi kỳ lạ: "A lô?"
"Văn Kha, là em bảo Hàn Giang Khuyết làm thế sao?"
Văn Kha ngẩn ra một lúc rồi nhíu chặt mày, anh đặt mạnh chén trà xuống bàn: "Trác Viễn?"
"Cha anh vừa bị tạm giam, bị bắt đưa đi ngay trước mắt anh."
Dù chỉ qua điện thoại, giọng nói của Trác Viễn cũng khiến Văn Kha cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng lượng thông tin khổng lồ trong những lời đó vẫn khiến động tác định bấm kết thúc cuộc gọi của Văn Kha dừng lại: "Cái gì?"
"Nghi có dính líu đến hối lộ, kinh doanh phi pháp và tham ô của công, nên bên trên muốn tạm giam điều tra ông ấy."
Văn Kha giật nảy mình, anh nhanh chóng cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm tin tức về tập đoàn Đông Lâm. Điều kỳ lạ chính là trong cùng một tờ báo đưa tin về Tình cuối và cùng một ngày, thật sự có một mẩu tin rất ngắn như sau:
Nguyên chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Đông Lâm và nhiều nhân viên cũ của tập đoàn Đông Lâm, tập đoàn Vân Phong bị bắt giữ điều tra vì dính líu đến vụ án.
"Anh biết Hàn Giang Khuyết muốn làm gì, thằng đó muốn ép cha anh phải khai bác cả ra... Nếu thật sự tới mức đó, bác anh sẽ không quản đến sống chết của nhà anh, nhưng cha anh tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện."
Mặc dù không gian bên kia điện thoại rất yên tĩnh, nhưng có lẽ vì sợ hãi, giọng của Trác Viễn run bần bật như đang đứng trong gió rét.
Văn Kha cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi của Trác Viễn.
Dường như chỉ trong vòng một đêm, Trác Viễn đã mất hết sức sống lúc ở đại học B hôm qua.
Giọng gã rất đỗi khàn đặc, nghe như một bệnh nhân đang nói mớ.
Phải tận mắt chứng kiến cha mình bị bắt đi đã tạo thành kích thích lớn đến mức trước nay chưa từng có với gã.
Văn Kha đoán, sau khi xảy ra chuyện nhất định Trác Viễn đã đi tìm bác mình, nhưng câu trả lời nhận được chính là lý do khiến Trác Viễn sụp đổ như thế.
Rất có thể Trác Ninh đã trở thành kẻ bị bỏ rơi.
"Văn Kha, là em để Hàn Giang Khuyết liều mạng thế sao? Mẹ kiếp, năm ngoái nó tốn mấy trăm triệu mua lại Vân Phong là vì những chứng cứ này, Hàn Giang Khuyết điên rồi sao? Là em bảo nó làm vậy đúng không? Em hận anh đến thế sao?"
Hiển nhiên gã không tin Văn Kha không dính líu vào. Dùng bất cứ logic nào cũng cảm thấy việc điên cuồng trả thù chồng trước của người mình yêu như vậy thực sự không hợp với lẽ thường.
Văn Kha im lặng.
Anh thực sự không biết nên nói gì, quả thật là anh không bảo Hàn Giang Khuyết làm bất cứ chuyện gì, nhưng trước một Trác Viễn đã lâm vào trạng thái tinh thần cực kỳ bất ổn, anh tuyệt đối sẽ không nói bốn chữ "Tôi không tham dự".
"Trác Viễn..."
Sau một hồi lâu, Văn Kha mới thốt nên lời một cách khó khăn.
Nguyên nhân duy nhất cho đến giờ anh chưa cúp máy là vì muốn hỏi bóng gió xa gần một chút: "Tại sao hôm qua anh lại đến đại học B?"
"Chỉ vì anh hơi nhớ em, nghe nói em tổ chức hoạt động ở đại học B, anh muốn nhìn thấy em, cũng tiện tới ủng hộ em một chút."
"Chỉ thế mà cần đưa theo nhiều người đến vậy à?" Văn Kha bình tĩnh hỏi: "Thậm chí còn chặn tôi ở bãi đỗ xe."
"Anh dẫn theo người là bình thường mà Văn Kha. Giờ dưới tình huống này, em còn dẫn theo vệ sĩ như lính đặc chủng nữa cơ. Hàn Giang Khuyết đề phòng anh, anh cũng sẽ dè chừng nó, chuyện này không có gì kỳ lạ cả."
Phản ứng của Trác Viễn rất nhanh chóng.
Gã dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Anh chỉ muốn tìm cơ hội để nói chút chuyện với em thôi Tiểu Kha.... Anh thừa nhận mười năm qua anh đối xử không tốt với em, anh thừa nhận mình ngoại tình, là anh có lỗi với em. Anh chỉ muốn nói những điều này với em thôi, anh thật lòng đấy."
Tay Văn Kha run một cái. Đã nhiều năm đến thế, đây là lần đầu tiên anh nghe được Trác Viễn nói ra ba chữ "Anh sai rồi".
Lưng anh như có gai nhọn ở phía sau, anh há miệng, nhưng lại chẳng nói được tiếng nào.
"Văn Kha, em có biết là lỡ như bác anh bỏ mặc thì bên trên sẽ xử cha anh ngồi tù bao nhiêu năm không? Tuổi cha anh cũng cao rồi, không ngồi tù được. Em cũng từng gọi ông ấy là cha, tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà mười năm, em không nhớ sao? Em hãy nghĩ đến mẹ anh đi, sao bà ấy có thể chịu được cơ chứ. Tiểu Kha, cho đến giờ em không phải là người nhẫn tâm như thế. Là một mình anh có lỗi với em, anh thật sự muốn nói câu xin lỗi với em. Em hãy bảo Hàn Giang Khuyết thu tay lại đi, hiện giờ Hàn Giang Khuyết đang đuổi tận giết tuyệt nhà họ Trác đấy."
Trong điện thoại Trác Viễn bỗng nghẹn ngào một tiếng.
Nhưng chợt có một giây, Văn Kha lại cảm thấy buồn nôn.
Chẳng hiểu sao sự yếu thế của Trác Viễn lại khiến người ta liên tưởng đến cá sấu, rắn độc. Dù cách chiếc điện thoại, dường như Văn Kha vẫn có thể nhìn thấy mặt Trác Viễn. Lúc rơi nước mắt, trong mắt gã không có bi thương, mà lặng lẽ giấu tia sáng độc địa âm u.
"Anh biết, Hàn Giang Khuyết đã đi tìm chủ nhiệm Đới của trường cấp ba Bắc Tam để điều tra chuyện mười năm trước."
Trác Viễn kìm nén tiếng ho, sau đó vội vàng nói: "Tiểu Kha, em đang nghi ngờ điều gì hả? Anh thề là anh thật sự không làm gì, hãy tin anh đi..."
"Anh nói cái gì hả Trác Viễn?" Văn Kha sửng sốt, anh ngơ ngác nhìn máy tính, âm thanh bỗng run rẩy: "Trung học Bắc Tam?"
Ngay lúc Trác Viễn muốn nói chuyện, điện thoại của Văn Kha bỗng bị cướp đi.
Văn Kha giật nảy mình quay đầu nhìn lại, hóa ra là Hàn Giang Khuyết vừa từ phòng tắm đi ra đang đứng sau lưng anh.
Hàn Giang Khuyết thậm chí còn không mở miệng, hắn cúi đầu nhìn màn hình điện thoại một cái, sau đó mặt không đổi sắc cúp máy rồi ném di động đến chiếc sô pha ở bên cạnh.
Văn Kha bối rối nhỏ giọng hỏi: "Hàn Tiểu Khuyết..."
"Tiểu Kha, về sau đừng nghe điện thoại của Trác Viễn nữa, cũng đừng nói chuyện với gã."
Hàn Giang Khuyết chăm chú nhìn anh.
Dường như anh có thể nhìn thấy thủy triều đen đặc đáng sợ đang nhanh chóng ùa lên trong mắt Hàn Giang Khuyết một cách không khống chế nổi, nhanh chóng bao phủ con ngươi.
Hắn không hỏi Trác Viễn nói gì, cũng không hỏi Văn Kha đã trả lời ra sao.
Dường như giây phút này, hắn đã thờ ơ với hết thảy, sau đôi mắt lạnh như băng kia chỉ còn nỗi căm hận thấu xương.
"Anh đi tắm đi, nước đã mở đầy rồi." Hàn Giang Khuyết nhìn anh, bình tĩnh nói.
Trong khoảnh khắc đó khi đối mặt với Hàn Giang Khuyết, lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có
Người anh yêu nhất đang bị hận thù cắn nuốt, đang bị thủy triều đen kịt bao phủ.
Anh cũng sắp mất người ấy rồi.
"Hàn Giang Khuyết!"
Văn Kha run rẩy không kìm được lớn tiếng gọi: "Em nhìn anh đi."
Hàn Giang Khuyết ổn định cơ thể, qua thật lâu hắn mới quay đầu lại yên lặng nhìn Văn Kha.
Văn Kha đỡ thành ghế đứng lên gằn từng chữ một: "Anh muốn em nói cho anh hay, em đang điều tra chuyện gì. Liên quan đến trường cấp ba Bắc Tam, em đã tra được cái gì?"
"Có ý nghĩa gì không?" Hàn Giang Khuyết nói: "Văn Kha, dù em có điều tra được gì thì không phải anh cũng... Sẽ không hận gã ta sao?"
Nói đến đây, trong đôi mắt đen láy kia bỗng hiện lên nỗi đớn đau dữ dội không nguôi, rốt cuộc hắn không thể kìm nổi cảm xúc của mình nữa.
"Anh thật sự muốn biết ư?"
Hàn Giang Khuyết tiến lên một bước cúi đầu nhìn Văn Kha chằm chằm, đoạn nghiến chặt răng nói: "Mười năm trước, một tháng sau khi anh bị đuổi học vì gian lận, chủ nhiệm Đới đã chuyển từ căn nhà cũ vào một căn nhà mới ở nội thành – căn nhà có giá đặt cọc là 28 vạn tệ. Số tiền kia là ai cho? Văn Kha, anh biết không?"
Trong mắt Hàn Giang Khuyết hằn lên tia máu, hắn siết chặt thành ghế, khàn giọng nói: "Mà kẻ nhận tiền không chỉ mỗi mình ông ta mà thôi. Hiệu trưởng trường Bắc Tam còn nhận được nhiều hơn, đệt mẹ nó, ai ai trong số họ cũng biết kẻ mà anh ném phao cho là ai. Anh là học sinh xuất sắc nhất của Bắc Tam, tại sao không một ai đi truy cứu xem ai mới đúng là kẻ gian lận, tại sao lại đè mọi chuyện xuống! Tại sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã đuổi học anh! Là bọn chúng đã hủy cả đời anh!"
Alpha như một con thú non bị trọng thương, giọng hắn vang lên thê lương như đẫm những máu: "Văn Kha, anh biết ai là kẻ cho tiền không? Là Trác Ninh, bố của Trác Viễn!"
Cuối cùng, nước mắt Văn Kha không kìm được mà tuôn rào rạt.
"Anh biết." Văn Kha nức nở.
Hàn Giang Khuyết không thể tin được mà trợn tròn mắt: "Cái gì?"
Văn Kha xụi lơ ngồi quỳ chân trên sàn nhà: "Anh biết, Hàn Tiểu Khuyết, mười năm trước anh đã biết rồi."
Văn Kha nhắm mắt lại, anh không thể nào đối mặt với ánh mắt của Hàn Giang Khuyết.
Trong tim con người có những góc khuất ngay chính bản thân cũng cảm thấy rùng mình.
Hứa Gia Lạc đã từng nói: Văn Kha, nếu ông không nhìn thấy cái bóng của mình, thì thực ra điều đó đang chứng tỏ ông lựa chọn đứng trong bóng tối.
Là anh đã đứng trong bóng tối.
Đứng ròng rã mười năm.
Bí mật phủ đầy bụi mười năm, dù ngay cả Trác Viễn cũng tự cho là đã lừa dối trót lọt.
Nhưng thực ra anh biết kẻ nào đã hủy hoại cả cuộc đời mình.
Kẻ yếu đuối ngay cả mình cũng có thể chọn cách lừa gạt, thậm chí còn nhẫn tâm đến mức hợp mưu với hung thủ.
Kẻ giết người, là chính anh.
_________________
Lại sắp ngược rồi khóc:((((
Mà bỏ qua đoạn ngược, cả chương này ấn tượng nhất là câu Phó Tiểu Vũ nói: "Tôi chưa từng phát tình dữ dội đến vậy, lần này đau cũng là do tôi đòi hỏi quá độ hai ngày liên tục... Chúng tôi gần như không ngừng chút nào."
Chòi oi gần như không ngừng tí nào trong hai ngày ròng rã đấy =))) Thể lực của Alpha và Omega cấp A đúng không đùa được, Hứa Gia Lạc vất vả rồi =)))
Người post: Yến Nhi