Tiêu Nghiêm lục tung cả nước M vẫn k tìm được hang ổ của Chỉ Lôi, bên cạnh đó vương tử cũng nỗ lực điều quân tìm ra địa điểm của hắn. Trong lúc hỗn loạn, lòng Tiêu Nghiêm rối như tơ vò, anh nhớ lại lần trước khi cô bị bắt cóc đã xảy ra việc đáng sợ thế nào, anh nhớ tới lời hứa của mình với cô. Anh nắm chặt bàn tay mình không biết là anh tức giận hay lo sợ, người ta có câu chó cùng dứt dậu, anh sợ Chỉ Lỗi đi đến cùng cực muốn làm tổn thương cô để trả lại món nợ với anh.
Ở một bên khác, vương tử đã tìm ra nơi ẩn nấp của Chỉ Lỗi, anh dẫn quân trực tiếp đi cứu cô gái nhỏ. Khi nhận được điện thoại của Nghiêm trong giọng nói vừa là sự bất lực vừa là sự lo lắng, anh biết địa vị của cô gái này trong lòng anh.
- Thưa ngài, vòng ngoài của hắn đã bị người của chúng ta bắt giữ toàn bộ, gián điệp bên trong nói cô Mạnh bị bắt nhốt trong 1 phòng dưới hầm.
- Bảo gián điệp cứu người còn lại dẫn quân đi triệt phá, giữ lấy mạng hắn, còn lại giết hết.
Vương tử muốn giữ lại mạng hắn giao cho Nghiêm, đây là những gì anh nợ Nghiêm.
Trong nhà kho, Mạnh Kỳ ngồi trên giường gương mặt hết sức bình tĩnh, không biết có phải do nhà kho ẩm ướt hay không khí ẩm mốc làm cô buông nôn cồn cào. Trong bụng cô cuộn lên từng cơn, từ hôm qua tới giờ đồ ăn của chúng mang vào cô đều cảnh giác k ăn, duy chỉ có uống chút nước đóng chai.
- Tôi mang cơm tới cho cô ấy, mở của - Tiếng của 1 cô gái hắt ra từ cửa.
Mở của vào là 1 cô gái nhỏ thắt bím tóc 2 bên trông chừng chỉ 15-16 tuổi, cô mang cho Mạnh kỳ nước và đồ ăn như mọi khi. Nhưng, khi mang gần tới, cô gái nhỏ nói khẽ:
- Cô giả vờ đau bụng, sau đó giả ngất, tôi là người vương tử gửi tới.
Mạnh Kỳ nghe vậy mừng rỡ, cô làm theo lời gải vờ ôm bụng kêu thất thanh. Những tên vệ sĩ bên ngoài lúc đầu định mặc kệ nhưng cô gái nhỏ hô hoán ầm mĩ rằng cô có thể có vấn đề. Khi chúng bước lại gần kiểm tra thì cô gái nhỏ ấy dùng cước rất nhanh hạ gục 2 tên đàn ông to khoe. Động tác của cô vô cùng thành thục, ánh mắt sắc lẹm chứ k còn hiền lành như lúc nãy.
- An tâm, tôi là Tâm Nhi, gián điệp cao cấp của vương tử, chúng ta đi thôi.
Tâm Nhi dẫn Mạnh Kỳ đi theo 1 con đường mòn nhỏ, càng đi mùi ẩm mốc xộc lên làm cô càng buồn nôn, đôi mắt mờ đi 2 chân loạng choạng. Tâm Nhi nhìn thế rất lo lắng vòng tay qua eo cô đỡ, 2 người con gái cứ mân theo đường mòn đi tới cuối con đường. Tiếng súng nổ ra phía đằng xe, Tâm nhi biết bên trong bắt đầu xảy ra chiến tranh. Cô đỡ Mạnh Kỳ thoát nhanh khỏi đường hầm, khi thấy đầu bên kia, bất chợt có tiếng người vọng lại:
- Hóa ra là cô phản tôi - Đó là Chỉ Lỗi, hắn bị phục kích đang chạy trốn thì bắt gặp 2 cô gái.
- Tôi luôn là người của Vương tử.
Nói rồi, tên đàn em của hắn xông tới muốn bắt lấy Tâm Nhi. Cô cùng hắn diễn ra cuộc ẩu đả lớn, thân thủ của tên thuộc hạ này tương đối nhanh nhẹn, hắn còn là đàn ông nên sự chênh lệch lớn. Chỉ Lỗi nhân cơ hội cầm dao chạy về phía Mạnh Kỳ. Tâm Nhi nhìn thấy vậy liều mình đẩy tên đàn em, hắn bị đập mạnh đầu vào vách đá ngất lịm còn liều mình đớ lấy nhát dao. Mạnh Kỳ ôm Tâm nhi vừa khóc vừa giữ chặt tay vào vết thương.
- Nhi à, e đừng sao nhé... tỉnh táo sắp có người tới rồi.
Tên Chỉ Lôi muốn đâm thêm phát nữa, Mạnh Kỳ lấy cả người ôm lấy Tâm Nhi, tiếng súng nổ ra. Sau đó Kỳ k biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, chỉ biết khi mở mắt đã là 3 ngày sau.