Thẩm Mạt ngoài ý muốn ngẩng đầu, Lý Chí Cao đối với cô như thế nào hắn làm sao mà biết được?
Thường Thanh bình tĩnh nhìn Thẩm Mạt, hướng hai bàn tay to về phía cô.
“Tin anh một lần.”
Tay hắn rất lớn,rất thô ráp, lòng bàn tay toàn là vết chai, nhưng móng tay lại được cắt gọt rất sạch sẽ.
Vướng chút đồ vật, cô trốn không thoát, so với việc bị cưỡng bách thì thuận theo hắn có lẽ sẽ bớt thống khổ hơn.
Trong nháy mắt, tay của Thẩm Mạt bị bao trong đôi bàn tay thô ráp kia.
Trên mặt hắn tất cả đều là tươi cười, nhẹ nhàng vuốt ve đôi bàn tay trắng nõn không muốn buông ra.
Hắn không có thổi tắt nến đỏ mà đem màn giường thả xuống, sau đó lôi kéo Thẩm Mạt ngồi xuống giường.
Màn cũng làm từ vải bông thô, ánh sáng xuyên tới rất ít, thậm chí không thấy rõ biểu tình của người ở phía đối diện.
Điều này làm cho Thẩm Mạt có một tia an tâm, nếu như trực tiếp bại lộ dưới ánh nến,cô có lẽ thật sự chịu không nổi.
Lý Chí Cao khi cùng phòng với cô lần thứ hai, hắn để đèn đuốc sáng trưng, thậm chí cưỡng bức Thẩm Mạt đem hai chân mở lớn để cho hắn có thể nhìn thấy rõ ràng. Bởi vì hắn kì quái mãi không đi vào nên cô không cho hắn tiến tới.
Một bàn tay dừng lại ở trên mặt Thẩm Mạt, đánh gãy suy nghĩ của cô.
“Đừng sợ.”
Cái tay kia mặc dù rất thô ráp nhưng vuốt ve mặt cô cực kì nhẹ nhàng, một ngón tay trượt từ môi cô đi lên sau đó quay trở lại nhẹ nhàng miết một chút.
“Thẩm Mạt, anh muốn ôm em.”
Hắn cúi người về phía trước nhìn về phía Thẩm mạt trong bóng đêm.
Thẩm Mạt không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, mắt hơi rũ xuống, một bộ dáng không quan tâm.
Hắn thở dài, tiến về phía trước ôm chặt lấy cô.
Đây là người phụ nữ hắn đã để ở trong lòng nhiều năm, bây giờ không thể gấp được.
Hắn không có động tác gì khác, chỉ là lẳng lặng ôm.
Hô hấp của Thẩm Mạt lại có chút đình trệ,xung quanh cô chỉ toàn là hơi thở của đàn ông, thật gần. Cằm của hắn để trên xương bả vai của cô nhẹ nhàng vuốt ve, cánh tay hắn gắt gao ôm quanh eo.
Đêm đầu hạ vốn dĩ có vài phần lạnh lẽo, nhưng Thẩm Mạt cảm thấy thực nóng.
Thân thể đàn ông so với cô nóng hơn rất nhiều, qua một lát, nơi hai người dán lên nhau có một chút dính ướt, Thẩm Mạt không được tự nhiên, Thường Thanh hắn liền buông cô ra.
“Nóng?”
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, bàn tay sờ đến cổ áo của cô cởi ra một nút.
Cái tay kia tiếp tục xuống phía dưới, cởi ra nút thứ hai, một ngón tay với vào bên trong từ trên yếm đảo qua một chút. Thẩm Mạt cả người run lên một chút, đảo qua một chút bắt được cổ áo.
“Thường Thanh, em....”
“Em đừng khẩn trương, nếu không em sờ anh.”
Hắn nói mang theo một phần ý cười, cầm một bàn tay của Thẩm Mạt đặt lên bộ ngực lõa lồ của mình. Thẩm Mạt theo bản năng dùng sức rút tay của mình trở về, nhưng không ngờ tay hắn sức lực lớn đem tay cô gắt gao ấn trở về.
“Em cảm giác được sao?”
“Cảm giác được cái gì?” Thẩm Mạt còn đang phí công giãy giụa.
“Tim anh đập so với em còn nhanh.”
Thẩm Mạt bất động, bên dưới lòng bàn tay xác thật có thứ gì nhảy lên, tốc độ thực mau, cô nhất thời không ngờ tới, thì ra đó là vị trí của trái tim.
“Anh so với em còn khẩn trương hơn, bằng không cũng không ở trong sân....Anh sợ nhất thời không kiềm chế được làm tổn thương em.”
Thấy Thẩm Mạt không hề giãy giụa, hắn bắt đầu chơi đùa tay nhỏ, còn đặt bên miệng hôn một cái. Quả nhiên, cô ấy lại bắt đầu trốn.
Nhân cơ hội này, hắn lại mở thêm của cô hai chiếc nút nữa.
Dưới áng sáng tối tăm, màu lam nhạt của yếm cùng với màu của da thịt giống nhau, khiến người khác phải lóa mắt.