Cô em vợ ăn vạ ở nhà anh rể không chịu đi, cùng chị gái nhà mình thờ chung một chồng không phải là điều hiếm thấy.
"Ðại nương của anh có thể ở chung với bà ta?" Thẩm Mạt nhỏ giọng hỏi.
"Ðại nương của anh đã qua đời, trước khi đi có dặn đại gia chiếu cố bà ta, đại gia vẫn luôn không hạ được quyết tâm đuổi bà ta đi."
Ðã vào sân, Thường Thanh cũng không hề nhiều lời chỉ đứng nhìn lão giả mặc áo dài đứng trước cửa cười.
"Ðại gia."
Thẩm Mạt không có mở miệng, chỉ hơi hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Thân phận của cô thật sự xấu hổ, kêu giống như hắn thật không phù hợp lắm.
Vị này chính là Thẩm gia tiểu thư đi.
Lão giả trên mặt tràn đầy nếp nhăn, cười rộ lên khiến người ta có cảm giác thân thiết.
"Vị tiên sinh này nhận biết cha ta?"
Thẩm Mạt kinh ngạc nhìn về phía Thường Hạc, lại nhìn nhìn Thường Thanh.
Mấy nãm trước, ta dạy học ở một nhà tư thục trên huyện thành, may mắn cùng Thẩm tiên sinh kết bạn, cũng có gặp qua tiểu thư, chắc là tiểu thư không nhớ rõ ta.
Thýờng Trạch lại cười: Thẩm tiểu thư không cần câu nệ, ta lớn hơn cha ngươi mười mấy tuổi, ngươi cũng kêu ta là đại gia là được rồi.
Lúc này Thẩm Mạt hơi cúi người xuống, kêu một tiếng Ðại gia.
Cô có thể cảm nhận được vị lão giả này đối với cha cô thật sự rất tôn kính. Không giống như những hạng người bỏ đá xuống giếng, há mồm liền chụp cho cha của cô cái mũ hại nước hại dân.
Cha cô là một người chính trực bất khuất.
Dù cho thế nào đi chãng nữa cô cũng không tin vì tích của hồi môn cho cô mà ông đi buôn lậu thuốc phiện.
Nhưng ở trong tù chính ông đặc nói như vậy với cô. Coi cô giống như là đứa trẻ mà lừa dối cô.
Cho đến khi ông ở trong ngục chết bất đắc kỳ tử, cô cũng chưa từng nghe cha mình kêu oan một tiếng nào.
Xét nhà, mẹ bị bệnh mà mất đi, cô được dì nhận nuôi nhưng sau đó lại bị dì bán cho Lý gia.
"Cha ngươi là một người liêm khiết, chắc chắn sẽ không làm những việc gây ra tai họa cho bá tanh. nhưng ta chỉ là một người dân binh thường, thế lực đơn mỏng, đối với việc này ta cũng thật sự bất lực. Nhưng Thường Thanh đứa nhỏ này vẫn luôn nhớ thương ngươi, cuối cùng đem ngươi từ Lý gia mang về."
Ông cười tiếp đón Thẩm Mạt tiếng vào nhà chính, Thường Thanh nhanh chóng bước qua đỡ ông cụ ngồi xuống xong, lại lôi kéo Thẩm Mạt ngồi xuống, lúc này mới đem mấy cái mâm trên bàn lấy ra, ba người bắt đầu ãn cơm trưa.
Cuộc gặp mặt này đối với cô là niềm vui ngoài ý muốn. Cô cũng không biết vẫn có một ít người tin tưởng nhân cách của cha cô, còn quan tâm tới tình cảnh của cô. Thậm chí đem cô từ hố lửa vớt ra.
Nhìn ngýời đàn ông cao lớn ngồi bên cạnh, Thẩm Mạt đáy lòng đột nhiên nổi lên một tia gợn sóng. Hắn là từ khi nào muốn mang mình tới bên cạnh hắn?
Vấn đề này Thẩm Mạt sẽ không hỏi, ăn cơm xong ngồi nói chuyện trong chốc lát hắn liền đem cô đưa về nhà. Hắn nói vẫn còn chút việc muốn thương lượng cùng với đại gia, làm thêm cho cô một cái chăn, buổi tối sợ cô ngủ không tốt.
Thẩm Mạt nghĩ thầm, cô chuẩn bị lại bị lãn lộn rồi. Tưởng tượng đến đủ loại tư thế đêm qua, Thẩm Mạt không khỏi chà xát hai chân, cô thế nhưng cẩm thấy phía bên dưới có chút ướt.
Không được, không thể lại tưởng tượng linh tinh.
Cô tính toán tìm trong nhà chút đồ ăn, trước tiên dùng để làm cơm chiều. Cô không thể suốt ngày không làm gì, liền chờ.
"Thuê tới, cùng kỹ nữ có gì khác nhau? Còn không biết là hút nhiều hay ít dương v*t của đàn ông. Ðồ đê tiện."
Ngoài cửa lớn đột nhiên xuất hiện tiếng mắng bến nhọn khiến cho cô giật mình hoảng sợ. Ngay sau đó liền có người mạnh mẽ gõ cửa.
"Ðồ dâm đãng, cô đi ra ngay cho ta! Ðể cho mọi người nhìn xem tao bức của cô bị bao nhiêu người thao qua.
Chửi rủa thô tục như thế vẫn là lần đầu tiên mà Thẩm Mạt nghe được, càng làm cho cô sửng sốt chính là ngôn ngữ ác độc như vậy lại là mắng chính mình.