*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nha hoàn lỗ mãng kia vẫn nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất.
Khấu thị vừa đi ra ngoài cùng Lục lão thái thái thì nghe thấy tiếng động ồn ào bên ngoài Vân Úy Hiên thì đi tới.
Nhìn thấy Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên, còn có vẻ mặt nha hoàn kia, Khấu thị đã đoán ra sơ sơ chuyện vừa xảy ra.
Khấu thị giả vờ thân thiết hỏi: “Ngũ đệ, đây là sao thế?”
Lục Chi Quân lạnh nhạt liếc bà một cái, cũng không trả lời câu hỏi của bà.
Sắc mặt của Khấu thị cứng đờ, không khỏi thầm nghĩ trong lòng.
Nam nhân này vừa ở nhà thì Thẩm thị đã có người làm chỗ dựa, tướng mạo của nàng vốn đã yếu đuối từ khi sinh ra, còn thường xuyên dùng chút thủ đoạn, giả bộ yếu ớt và vô tội ở trước mặt Lục Chi Quân.
Lục lão Ngũ là một người cũng không thể tránh khỏi, hắn cũng giống như tất cả nam nhân trên thế gian này, đều thích những người dùng chút mánh khóe yếu đuối, dịu dàng như Thẩm thị.
Khấu thị nghĩ như vậy, rồi thu ánh mắt khinh thường lại.
Lúc này, Lục lão thái thái cất tiếng hỏi một câu: “Bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu đã đến rồi thì cứ vào nói chuyện đã, đừng đứng ở ngoài cửa.”
Sau khi lão thái thái lên tiếng, mấy người liền lần lượt vào phòng.
Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên tất nhiên đi ở phía trước, Khấu thị theo sát phía sau, còn nha hoàn đứng lên với vẻ mặt sợ hãi, sau khi vào trong hiên thì thay đổi nơi rồi tiếp tục quỳ.
Sau khi mọi người ngồi xuống, nha hoàn của Vân Úy Hiên dâng trà cho các vị chủ tử.
Sau khi Vân Úy Hiên tràn ngập hương trà thanh mát, Lục lão thái thái thấy người đang quỳ trên mặt đất là người trong viện của bà, nên mở miệng hỏi: “Nói mới nhớ, nha hoàn ngươi rốt cuộc đã phạm phải sai lầm gì, khiến cho công gia tức giận như vậy?”
Nha hoàn kia trả lời, tư thế vẫn đang quỳ rạp xuống đất, trán cũng dán chặt lên mặt đất, giọng run rẩy trả lời: “Là nô tỳ… Nô tỳ lỗ mãng, suýt nữa đụng phải chủ mẫu.”
Sau khi nha hoàn này nói ra hai chữ chủ mẫu, vẻ mặt của Lục lão thái thái không thay đổi gì, nhưng ánh mắt của Khấu thị lại thay đổi rõ rệt.
Nàng là một nha hoàn nhỏ mà đã dám thay giọng gọi Thẩm Nguyên là chủ mẫu, đây tất nhiên là ý của Lục Chi Quân.
Khấu thị che dấu sự chua chát trong lòng, trên mặt phủ một lớp phấn dày, vẫn giả vờ tươi cười.
Giọng điệu của bà trêu ghẹo Thẩm Nguyên, nhưng thực tế lại đang khẽ châm chọc, nói: “Đệ muội, ngươi quá yếu đuối rồi đấy, ngươi đâu phải là đồ sứ, sao có thể vừa chạm vào là vỡ ngay được?”
Khấu thị nói xong thì cảm thấy có ánh mắt sâu thẳm mà sắc bén đột nhiên rơi vào trên người bà.
Hôm nay là ngày Lục Chi Quân hưu mộc, hắn mặc một bộ lễ phục màu xanh đậm thích hợp tranh luận, lúc ngồi trên ghế bành thần thái thản nhiên, lông mày cực kỳ sâu và lạnh lùng.
Khấu thị cảm thấy ánh mắt khiến người ta sợ hãi này đến từ Lục Chi Quân thì giả vờ bình tĩnh, rồi đem tầm mắt rơi trên người hai phu thê ở đối diện.
Thật ra sau khi bà gả cho Lục Chi Huy thì phát hiện công tử tuấn tú nhất trong công phủ này thật ra là lão Ngũ Lục gia, Lục Chi Quân.
Chỉ là khí chất uy nghiêm, lạnh lùng của hắn rất dễ khiến người ta bỏ qua diện mạo của hắn.
Ví dụ như bây giờ, khi Lục Chi Quân nhìn về phía bà, ánh mắt đầy lạnh lùng và chán ghét.
Khấu thị cũng phát hiện ra đại khái hai tháng trước khi Lục Chi Quân thành hôn, trên ngón tay cái của hắn có thêm một ngọc ban chỉ.
Bàn tay to thấy rõ xương ngón tay tùy ý đặt trên tay vịn ghế bành, làm cho người ta có một loại khí chất của một thượng vị giả có quyền cao chức trọng.
Trước kia, khi Lục Chi Quân chưa vào nội các, hắn bắt đầu sự nghiệp của mình từ Ngôn Quan Ngự sử ở trong triều, khi đó cấp bậc quan lại của hắn không cao lắm, quyền thế cũng không lớn bằng bây giờ.
Nhưng khí thế lạnh lùng của hắn cũng khiến rất nhiều quan viên cấp cao lúc ấy đều tự sinh ra sợ hãi với hắn.
Khi Khấu thị bị ánh mắt dò xét của hắn nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, cuối cùng Lục Chi Quân thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói với Lục lão thái thái: “Tổ mẫu, Thẩm thị đã mang thai rồi, y sư nói vừa tròn hai tháng, tướng thai có chút không ổn.”
Sau khi giọng nói lạnh lùng như ngọc phát ra, trên khuôn mặt già nua của Lục lão thái thái, đột nhiên hiện ra vẻ vui mừng.
Lục Dung ngồi bên cạnh nàng, mắt hạnh cũng bỗng dưng sáng lên, cũng giống như Lục lão thái thái, dừng tầm mắt trên bụng còn bằng phẳng của Thẩm Nguyên.
“Tốt, tốt, tốt, mang thai là rất tốt, công phủ chúng ta đã lâu không có đứa trẻ sơ sinh nào ra đời. Lão Ngũ ngươi phải chiếu cố tân phụ của ngươi cho tốt, cơ thể của nàng yếu ớt, không thể so với phụ nhân bình thường được, dù sao mang thai đứa trẻ cũng vất vả hơn một chút.”
Lúc Lục lão thái thái cẩn thận dặn dò Lục Chi Quân, bởi vì khiếp sợ mà chén trà trong tay Khấu thị suýt chút nữa đã rơi xuống đất.
Hai tay của Khấu thị khẽ run lên, vẻ mặt lập tức trở nên có chút phức tạp, không thể che dấu sự ghen tị và chua xót trong lòng.
Thẩm thị có thai?
Nàng mới vào phủ được mấy tháng mà nhanh như vậy đã có thai?
Dựa vào cái gì?
Khấu thị ngóng trông đứa con nhiều năm như vậy, nhưng Lục Chi Huy lại là một nam nhân không thể sinh con, còn rời khỏi thế gian một cách nhanh chóng như vậy.
Sau khi Lục Chi Quân kế thừa tước vị, tuy rằng vẫn chưa cưới vợ, nhưng vị trí của bà trong công phủ này cũng cực kỳ xấu hổ.
Về sau Lục Chi Quân cưới tiện nhân Thẩm thị này, rồi bắt đầu muốn bà nhường quyền bếp núc, Thẩm thị kia còn có hài tử một cách nhanh chóng…
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà ông trời lại đối xử bất công với bà như vậy?
Dựa vào cái gì mà tất cả chỗ tốt, vận may đều bị Thẩm thị kia chiếm hết được?
Cổ tay của Khấu thị run lên, sau khi đặt chén trà trở lại trên tiểu án gỗ đàn, Lục lão thái thái điềm tĩnh nhìn hết tất cả biểu tình của bà.
Sau này, tuổi càng lớn, bà cũng càng ngày càng hồ đồ.
Đêm qua trong yến tiệc Trung thu ở công phủ, thật sự bà không nên bị tiểu bối dỗ dành mà để Thẩm Nguyên hát khúc.
Tuổi của Thẩm Nguyên không lớn, tính tình cũng nhu nhược, làm cho người ta nhìn liền cảm thấy dễ bắt nạt.
Nhưng nàng lại là người đáng yêu mà Lục Chi Quân để ở đầu quả tim, bây giờ lại mang thai, Lục Chi Quân sẽ chỉ trân trọng nàng nhiều hơn.
Lục lão thái thái biết rõ, sự kiên nhẫn của tôn tử này của mình có hạn, và là người bao che khuyết điểm nhất. Huống chi Thẩm Nguyên không phạm bất kỳ sai lầm nào, ngược lại là hắn bận rộn công vụ, không thể rảnh rỗi tí nào, mà còn bị tẩu tẩu làm tức giận.
Nghĩ đến đây, Lục lão thái thái lại làm trò ban thưởng cho Thẩm Nguyên một vài thứ ở trước mặt một phòng đầy người.
Hành động này vẫn chưa khiến sắc mặt lạnh lùng của Lục Chi Quân có bất kỳ có dấu hiệu biến mất nào.
Lục Chi Quân dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên tay vịn ghế, trầm giọng nói với lão thái thái: “Thẩm thị vào phủ đã gần ba tháng rồi, việc trong công phủ cũng đã quen thuộc từ lâu, đã như thế thì, nên dựa theo lời tổ mẫu nói lúc trước, để Tam tẩu trả lại quyền quản lý bếp núc này cho nàng.”
Lục Chi Quân dùng hai chữ “trả lại”.
Giọng nói của hắn coi như bình tĩnh, nhưng mỗi một chữ nói với Lục lão thái thái đều rất có trọng lượng.
Lục lão thái thái biết Khấu thị cầm không được quyền bếp núc, nhưng vẫn ra vẻ lo lắng nói: “Ừm, nhưng Nguyên tỷ nhi vừa mới có thai, thai vẫn chưa ổn…”
Bà vừa muốn đề xuất với Lục Chi Quân, thừa dịp Thẩm Nguyên còn đang mang thai, cần phải dưỡng thai thật tốt, không bằng còn để Khấu thị thay nàng lo liệu việc nhà của công phủ.
Thì Lục Chi Quân đã sớm ngắt lời, nói: “Trong công phủ, quản sự lớn nhỏ, còn có các bà tử có thâm niên rất lâu, ít nhất cũng phải có hơn mười người. Có bọn họ giúp đỡ Thẩm thị xử lý thì sẽ không làm Tam tẩu lo lắng.”
Nói đến một nửa, Lục Chi Quân lại thêm một câu: “Sau khi Tam tẩu rảnh rỗi thì cũng đi học hát đi, một ngày nào đó công phủ lại tổ chức yến tiệc thì cũng để cho tổ mẫu chúng ta thoải mái một chút.”
Câu nói không mặn không nhạt này vừa dứt, Lục lão thái thái liên tục chớp mắt.
Nhìn xem, vị chủ có thù tất báo này, quả nhiên vẫn còn đang ghi hận chuyện đêm qua Khấu thị để Thẩm Nguyên hát tiểu khúc.
Sắc mặt Khấu thị càng lúc càng khó coi, bà liếc mắt nhìn Lục lão thái thái thì thấy sau khi biết Thẩm Nguyên đã mang thai, thái độ của bà ta không còn không còn cứng rắn như trước với Lục Chi Quân.
Trong lòng bà càng ngày càng khó chịu, bà lặng lẽ khảm móng tay thật sâu vào lòng bàn tay.
Từ sau khi Thẩm Nguyên vào phủ, trong công phủ luôn có hạ nhân thỉnh thoảng sẽ bàn tán, nói rốt cuộc sau này Tam phu nhân không hối cải mà gả cho tiên Quốc công Lục Chi Huy, mà không phải là vị Thủ phụ đại nhân có quyền thế ngập trời như bây giờ.
Khấu thị là người duy nhất biết được đáp án.
Câu trả lời đó, tất nhiên, là vô cùng hối hận.
Nhìn Lục Chi Quân che chở kiều thê xinh đẹp nhỏ hơn hắn mười ba tuổi, trong lòng Khấu thị cũng biết rõ một điều.
Nếu Lục Chi Huy còn sống thì cũng gặp phải hoàn cảnh giống như Lục Chi Quân, dựa vào tính tình do dự, không kiên định của hắn ta, tuyệt đối sẽ không mạnh mẽ làm chỗ dựa cho thê tử như Lục Chi Quân.
Thấy mặt trời càng lúc càng đứng bóng, canh giờ gần đến trưa, Khấu thị rời khỏi Vân Úy Hiên với vẻ mặt uất hận, Lục Chi Quân từ biệt với lão thái thái, muốn dẫn Thẩm Nguyên về nghỉ ngơi trước.
Lục lão thái thái nói với Lục Chi Quân rằng muốn nói chuyện với Thẩm Nguyên một lát.
Thấy Lục Chi Quân lạnh lùng, Lục lão thái thái bất đắc dĩ nói: “Lão bà tử ta chỉ là muốn nói vài câu riêng tư với nàng một lúc thôi, ngươi không cần dính sát lấy nàng đâu.”
Lục lão thái thái đã nói thế, Thẩm Nguyên không tiện để Lục Chi Quân cứ làm bẻ mặt lão thái thái, nên gật đầu với Lục Chi Quân.
Sau khi Lục Chi Quân rời khỏi Vân Úy Hiên, đứng ở trong sân chờ Thẩm Nguyên, thì Lục lão thái thái chỉ lưu lại bà tử thân cận ở trong hiên.
Sau khi Thẩm Nguyên ngồi ở bên kia giường La Hán, Lục lão thái thái liền nói lời thấm thía, dặn dò nàng: “Lão Ngũ gia, chuyện của Tam tẩu ngươi, chắc là quan nhân ngươi cũng đã nói với ngươi một chút rồi. Ai, nàng cũng có mệnh khổ, đôi khi khó tránh khỏi sẽ nghĩ không ra, nếu làm ra cái chuyện nhằm vào ngươi thì ngươi cũng đừng quá để ý trong lòng. Tuy rằng hiện tại hạ nhân đã thay đổi, gọi ngươi là chủ mẫu, nhưng vì hòa thuận của gia trạch, sau này ở trước mặt Tam tẩu ngươi, thái độ của ngươi cũng phải cố gắng tôn kính nàng một chút.”
Những lời này của Lục lão thái thái khiến Thẩm Nguyên đột nhiên nhớ đến những lý do mà phụ thân Thẩm Hoằng Lượng luôn thích nói với nàng.
Bên ngoài là an ủi nàng, trên thực tế, trong lời nói đều lộ vẻ thiên vị đối với người khác.
Thẩm Hoằng Lượng thiên vị Thẩm Du, còn Lục lão thái thái thì thiên vị Khấu thị.
Giọng điệu của hai người nói giống như họ muốn nàng nhường nhịn.
Cũng đúng, nàng mới vào phủ không được bao lâu, chỉ dựa vào mấy tháng dốc sức lấy lòng này thì sẽ không có khả năng để lão thái thái quên cái tốt của Khấu thị.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên vẫn ngoan ngoãn gật đầu Lục lão thái thái, giọng nói dịu dàng trả lời: “Vâng, tôn tức đã nhớ kỹ.”
Trong lòng lại nghĩ, nếu Khấu thị không chủ động gây chuyện nữa, nàng sẽ cho Tam tẩu nàng một chút tôn kính và thể diện ở trước mặt hạ nhân của công phủ.
Nếu Khấu thị còn muốn tiếp tục gây chuyện thị phi thì sẽ là chuyện khác.
——
Mùa thu đang trở nên đẹp hơn, những lớp rừng được nhuộm một màu đỏ thẫm.
Sau khi Khấu thị không có quyền bếp núc, cả ngày nhàn rỗi ở trong viện, càng ngày càng náo loạn.
Hôm nay đi dạo ở hoa viên trong công phủ thì Khấu thị nhìn thấy Liêu ca nhi.
Liêu ca nhi đứng trên mặt đất lát đá cuội, vẻ mặt thoải mái đá cầu cùng tùy tùng trạc tuổi của hắn.
Sau khi nhìn thấy Liêu ca nhi, khóe môi của Khấu thị nở nụ cười, trong lòng đột nhiên có một kế hoạch.
Đỗ bà tử bên cạnh đi đến trước mặt Liêu ca nhi, Liêu ca nhi đang chơi mà bị người đột nhiên cắt ngang, trong lòng có chút không tình nguyện.
Hắn vất vả lắm mới đá trái cầu này đến lần thứ ba mươi ba, định vượt qua kỷ lục ban đầu bốn mươi lần, nhưng Khấu thị lại khiến nỗ lực của hắn đều đổ sông đổ biển.
Cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Liêu ca nhi hiếm khi lộ ra vài phần ác cảm.
Cho dù hôm nay Khấu thị không cắt ngang khi hắn đá cầu thì Liêu ca nhi vẫn không thích bà và Đỗ bà tử.
Liêu ca nhi mơ hồ nhớ rõ, khi hắn còn rất nhỏ, Đỗ bà tử này đã từng mắng hắn là tiện chủng.
Bà cho rằng khi đó hắn không nhớ rõ chuyện gì, nhưng Liêu ca nhi lại vẫn ghi nhớ câu tiện chủng này ở trong lòng.
Liêu ca nhi biết xuất thân của mẹ ruột mình không cao, sau này cha ruột Lục Chi Hân của hắn đã rời khỏi thế gian, sau khi Ngũ thúc hắn nuôi hắn ở bên người thì hạ nhân trong phủ này mới không dám khinh thường hắn nữa.
Trên mặt Khấu thị hiện lên nụ cười dối trá, sau khi hơi cúi xuống phía sau, hỏi Liêu ca nhi giống như bánh bao sữa: “Liêu ca nhi, ngươi có biết Ngũ thẩm ngươi mang thai không?”
Liêu ca nhi ngơ ngác gật đầu.
Khấu thị đứng dậy phía sau, rồi cùng Đỗ bà tử cố ý thở dài, lại nói: “Ai, ngươi nói mệnh của Liêu ca nhi chúng ta cũng thật là khổ, thật ra nếu Ngũ thúc ngươi vẫn không cưới vợ thì sớm muộn gì hắn cũng phải đưa ngươi làm con thừa tự. Sau này a, ngươi có thể trở thành thế tử của công phủ này. Nhưng sau khi Ngũ thẩm ngươi có thai thì khác rồi, nếu Ngũ thẩm ngươi sinh ra một nhi tử, vậy thì nhi tử của nàng nhất định là thế tử công phủ rồi.”
Đứa trẻ còn nhỏ luôn dễ bị người lớn nói mấy câu lừa gạt, khóe môi của Khấu thị cũng nở nụ cười đắc ý, dù sao Liêu ca nhi mới năm sáu tuổi, trước tiên bà phải để thằng bé này giáo huấn đứa bé của Thẩm Nguyên, rồi sẽ có tư tưởng cướp đi thứ vốn thuộc về hắn.
Như vậy Liêu ca nhi sẽ sinh ra chút thù địch với đứa bé trong bụng Thẩm Nguyên, thậm chí, hắn cũng sẽ càng ngày càng không thích Ngũ thẩm của hắn.
Khấu thị đang nghĩ như vậy thì Liêu ca nhi hung dữ nhíu mày, nói với Khấu thị bằng giọng ngọng ngịu: “Tam thẩm, thẩm đừng có nói dối ta, ta biết mình là thứ tử, mà thứ tử không thể làm thế tử. Hơn nữa Ngũ thúc ta vẫn luôn nói, nếu như đem ta làm con thừa tự trên danh nghĩa của ông, vậy thì nhất mạch của phụ thân ta sẽ không có người, cho nên ông chỉ đặt ta ở bên người nuôi dưỡng, sẽ không đem ta làm con thừa tự.”
Đỗ bà tử và Khấu thị nghe như vậy, sắc mặt đã thay đổi.
Không ai có thể ngờ rằng đứa trẻ tưởng chừng như ngây thơ và thiếu hiểu biết này lại có thể bộc lộ nhiều cảm xúc cá nhân và tinh vi đến vậy.
Bằng không nói là tiện chủng, Lục Liêu Tễ này giống như mẫu thân thông phòng đã chết của hắn, đều rất dễ nói chuyện.
Mặc dù sắc mặt của Khấu thị rất khó chịu, nhưng vẫn cảm thấy những lời hôm nay của mình với Liêu ca nhi sẽ có chút tác dụng.
Khi còn là đứa trẻ thì trong lòng sẽ dễ có vướng mắc.
——
Hôm nay, Thẩm Nguyên vẫn như bình thường, chuẩn bị mấy món điểm tâm mà Liêu ca nhi thích ăn.
Nhưng sau khi tô nhân ấn[1], bánh ngũ hương[2], ngọc quán phế[3] và bánh quế đường[4] mỏng giòn được bày trên bàn Bát Tiên, vẻ mặt của Liêu ca nhi lại không vui vẻ như trước, ngược lại lộ ra chút phiền muộn.
Thẩm Nguyên thấy Liêu ca nhi như thế, liền sờ sờ cái đầu nhỏ của đứa trẻ, nhẹ giọng hỏi: “Liêu ca nhi, thẩm mẫu in cho con thêm chút bột đậu nành, hôm nay con ăn thêm mấy miếng nữa đi.”
Liêu ca nhi ngoan ngoãn gật gật đầu, mặc dù nghe theo lời của Thẩm Nguyên dùng chiếc đũa gắp một tô nhân ấn, nhưng dáng vẻ ăn điểm tâm của hắn có thể nói là như đang nhai sáp.
Thẩm Nguyên cảm thấy Liêu ca nhi có gì đó không ổn, lại hỏi: “Liêu ca nhi, hôm nay con gặp người nào thế, có phải có người nói những lời không tốt với con không?”
Liêu ca nhi tin tưởng Thẩm Nguyên nhất, sau khi Thẩm Nguyên hỏi xong, lẩm bẩm với giọng ngọng nghịu, bắt chước lại những lời và hành động quái quở hôm nay của Khấu thị đối xử với hắn.
Thẩm Nguyên nghe Liêu ca nhi miêu tả, con ngươi dịu dàng càng lúc càng lạnh.
Hay lắm, Khấu thị này thật đúng là có thủ đoạn, dám xuống tay với một đứa trẻ như Liêu ca.
Nghĩ như vậy, động tác sờ đầu Liêu ca nhi của Thẩm Nguyên dừng một chút.
Liêu ca nhi còn nghĩ rằng Thẩm Nguyên tức giận, vội vàng giải thích với nàng: “Chất nhi biết Tam thẩm không có ý tốt, Ngũ thẩm thẩm đừng… Thẩm đừng nghĩ nhiều, con vĩnh viễn sẽ nghe lời thẩm, Liêu ca nhi biết thân phận của mình, Liêu ca nhi sẽ không mơ tưởng bất cứ thứ gì không thuộc về con… Ngũ thẩm, cầu xin ngài đừng tức giận.”
Thẩm Nguyên thấy lời cuối cùng của đứa bé nói, giọng điệu có chút nức nở, vội vàng an ủi hắn nói: “Ngũ thẩm không có giận con, Liêu ca nhi làm rất tốt, chỉ là Liêu ca nhi không nên nghe lời Tam thẩm con nói.”
Nói tới đây, Thẩm Nguyên sờ sờ bụng mình, rồi nhẹ giọng nói: “Cho dù nó ra đời thì thẩm vẫn sẽ đối xử tốt với con và hắn, thẩm sẽ không thiên vị bất kỳ một người nào trong các con, Liêu ca nhi phải tin tưởng Ngũ thẩm.”
Đôi mắt của Liêu ca nhi tràn đầy nước mắt, nặng nề gật đầu vài cái, sau đó nhỏ giọng trả lời: “Chỉ cần Ngũ thẩm… Có thể chia tâm tư ở trên người con một chút là con sẽ rất hài lòng.”
Nghe xong lời này, lông mày của Thẩm Nguyên khẽ nhúc nhích, rồi cẩn thận ôm cơ thể nhỏ nhắn của Liêu ca nhi vào lòng, không tiếng động an ủi hắn.
Nàng thật ra có thể hiểu được cảm giác bất an trong lòng Liêu ca nhi.
Liêu ca nhi cũng giống như nàng, thuở nhỏ phụ mẫu không ở bên cạnh, cho nên học cách xem lời nói và biểu cảm sớm hơn những đứa trẻ bình thường, sẽ nhìn sắc mặt của người lớn mà hành động.
Thẩm Nguyên càng nhìn Liêu ca nhi, càng cảm thấy hắn rất giống nàng khi còn bé.
Tuy nhiên, cũng may tâm trạng của tiểu hài tử đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Sau khi Thẩm Nguyên dỗ Liêu ca nhi dùng mấy miếng điểm tâm ngọt, trên gương mặt nam hài cũng nhanh chóng hiện lên nụ cười hạnh phúc và giản dị.
——
Đại điện Thái Hòa.
Tiểu hoàng đế đang vẻ mặt chăm chú ngồi trước án thư, giọng nói vang vọng đọc văn thư mà Lục Chi Quân yêu cầu hắn đọc thuộc lòng.
Tiểu Lộc Tử đứng ở một bên, mài mực cho vị thiếu niên thiên tử này.
Ánh mắt của Từ Tường không tốt nhìn bóng lưng của Tiểu Lộc Tử.
Hắn ta nhìn Tiểu Lộc Tử mài mực cho Hoàng đế, sau đó quay lưng sang một bên, cung kính mà đứng.
Từ sau khi Tiểu Lộc Tử này đột nhiên đến ngự tiền hầu hạ, thái độ của Hoàng đế với hắn ta không còn như trước đây.
Vốn dĩ mỗi ngày, tiểu hoàng đế đều phải gọi tiểu Từ Tường mấy chục lần.
Nhưng bây giờ, mấy chục lần này tiểu Từ Tường đổi thành Tiểu Lộc Tử.
Tuy rằng cấp bậc hiện tại của Tiểu Lộc Tử không cao bằng hắn ta, nhưng người trong cung vẫn luôn thấy gió bẻ lái, cũng biết rõ trong lòng Vạn Tuế gia, địa vị của Tiểu Lộc Tử đang dần dần lướt qua đầu Từ Tường hắn ta.
Nghĩ đến đây, Từ Tường âm thầm siết chặt nắm đấm, trong lòng còn chưa thực hiện mưu kế độc ác đó thì đã thấy cơ thể của Tiểu Lộc Tử đột nhiên co giật một chút.
Khi ánh mắt của Từ Tường khẽ thay đổi, tất nhiên tiểu hoàng đế cũng chú ý đến sự khác thường của Tiểu Lộc Tử, hắn ta đặt bút trong tay xuống, vội vàng hỏi: “Tiểu Lộc Tử, ngươi làm sao vậy?”
Tiểu Lộc Tử không trả lời câu hỏi của Hoàng đế, khóe miệng đột nhiên phun ra rất nhiều bọt trắng, lập tức liền “Rầm” một tiếng, ngã trên tấm thảm nhung quý giá của điện Thái Hòa.
Tiểu hoàng đế kinh hãi, lập tức cất cao giọng nói: “Nhanh! Mau đi truyền thái y!”
Cơ thể của Tiểu Lộc Tử nằm trên mặt đất, vẫn đang co giật đau đớn.
Nhưng không ai nhìn ra, đáy mắt hắn lại nổi lên nụ cười nhàn nhạt.
Hắn là người dưới tay Lục Chi Quân, mục đích được đưa đến ngự tiền, chính là để thay thế vị trí của Từ Tường.
Khi Lục Chi Quân bảo Cao Hạc Châu mua hắn, Tiểu Lộc Tử đã là một hoạn quan rồi.
Mà lối thoát tốt nhất của hoạn quan, không gì khác hơn là đi làm đại thái giám của ngự tiền này.
Tuy rằng cả đời hắn sẽ bị Lục Chi Quân khống chế, nhưng mạnh hơn gấp trăm lần so với thái giám thô sử thấp nhất trong cung này.
Sau khi Tiểu Lộc Tử dần dần mất đi ý thức, tiểu hoàng đế liền nhìn về phía Từ Tường đang luống cuống đứng ở một bên.
Đôi mắt hắn dần nhắm lại với một tầng nghi vấn.
——
Ngày nọ.
Đúng lúc hôm nay Lục Chi Dương nghỉ ngơi, còn cố ý tới viện của Thẩm Nguyên để trịnh trọng nói lời xin lỗi, vì chuyện ồn ào ngày đó trong yến tiệc Trung thu khiến Thẩm Nguyên hát tiểu khúc.
Đồng thời còn năn nỉ Thẩm Nguyên, để nàng cầu tình Lục Chi Quân vì hắn ta.
Lục Chi Dương từ nhỏ đã không thích học hành, có lẽ biết hình phạt thể xác đối với hắn ta cũng không có hiệu quả, nên Lục Chi Quân đã phạt hắn chép sách.
Mỗi ngày, Lục Chi Dương tuần tra cấm thành trong kinh thành xong, sau khi quay lại công phủ, còn phải cầm lấy giấy và bút mà tám trăm năm chưa từng chạm vào, đi chép Tứ Thư Ngũ Kinh.
Đối với hắn ta mà nói, đây chắc chắn là một nỗi đau và cực hình.
Sau khi Lục Chi Dương rời đi, Thẩm Nguyên liền ngủ trưa trong nội thất nửa canh giờ, sau khi nàng thức dậy, còn cảm thấy cả người rất mệt mỏi bủn rủn.
Nàng im lặng ngẩn người nằm trên giường Bạt Bộ.
Mấy ngày nay, tuy rằng Lục Chi Quân sẽ đến viện của nàng thăm nàng vài lần, nhưng vẫn không chịu ngủ ở chỗ nàng.
Thẩm Nguyên cũng biết nguyên nhân hắn làm như vậy.
Nam nhân vẫn còn đang trong thời kỳ sung mãn nên không tránh khỏi có chút kiêu ngạo, có lẽ hắn sợ làm tổn thương nàng nên sau khi trời tối sẽ ngủ một mình trong Kỳ Tùng quán.
Sau khi Thẩm Nguyên được Bích Ngô cẩn thận đỡ dậy khỏi giường thì có suy nghĩ trong đầu.
Từ sau khi nàng gả vào công phủ thì chưa từng đến biệt quán riêng gcủa Lục Chi Quân, nghe nói Kỳ Tùng quán và viện của nàng là được nối liền bằng một hành lang dài, chỉ cần đi lên một lát là có thể đến được nó một cách nhanh chóng.
Sau khi Thẩm Nguyên hạ quyết tâm trong lòng, rồi để Bích Ngô và Huệ Trúc giúp nàng rửa mặt trang điểm một phen.
Mặc dù mái tóc duỗi thẳng và y phục trông đơn giản, nhưng có một âm mưu ẩn giấu ở khắp nơi.
Ví dụ như Thẩm Nguyên cố ý bảo Bích Ngô xõa mái tóc đen của nàng một chút, hoa văn trên áo choàng màu cánh sen rất đơn giản, nhưng chất vải trên đó lại vô cùng mềm mại.
Trước khi đi Kỳ Tùng quán, Thẩm Nguyên không để hạ nhân trong viện đến đó thông báo trước một tiếng.
Từ sau khi nàng gả cho Lục Chi Quân thì vẫn chưa nghe ngóng rốt cuộc hắn có nuôi thông phòng ở trong phủ hay không.
Nếu như lần này đi, vừa lúc có thể gặp được người nào đó, để nàng lên kế hoạch trước với tư cách là chính thê.
Nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên cũng trở nên hơi căng thẳng.
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động xông vào vùng cấm địa của Lục Chi Quân.
Thẩm Nguyên mang hai nha hoàn, cẩn thận đi xuyên qua hành lang thật dài, rồi xuyên qua một cổng hình vòm cung, rồi đến Kỳ Tùng quán.
Xung quanh gian nhà có cửa ra vào và cửa sổ không những trồng những cây tùng, bách cổ thụ xanh tươi mà còn có những lũy trúc lớn um tùm.
Khi gió thu thổi qua, những chiếc lá trúc cũng khẽ cọ xát thỉnh thoảng tạo nên những âm thanh xào xạc, rất có ý cảnh xa xôi, trống trải.
Giang Trác đã phát hiện Thẩm Nguyên đã đến nơi này từ sớm, liền vào phòng thông báo với Lục Chi Quân một tiếng.
Trời gần chạng vạng, những bóng sáng vỡ vụn lấp đầy các bậc thềm đá.
Cảnh tượng thay đổi ánh sáng và bóng tối này cũng đột nhiên khiến Thẩm Nguyên có chút ảo giác.
Điều này làm cho nàng không khỏi nhớ đến giấc mơ đó, cũng là kiếp trước của nàng.
Sau khi Lục Chi Quân cưới linh bài của nàng, liền đặt nó ở Kỳ Tùng quán, nam nhân xử lý chính vụ trước án thư, chỉ cần nâng đầu lên là có thể nhìn thấy bài vị của nàng.
“Cọt kẹt ——” một tiếng.
Cửa sau tấm bình phong của Kỳ Tùng quán được người đẩy ra.
Trong khi Thẩm Nguyên vẫn còn giật mình, Lục Chi Quân đã đi đến trước mắt nàng.
Nam nhân có dung mạo xinh đẹp, tuấn tú vô song, dáng vẻ giống trong giấc mơ của nàng.
Trong lòng Thẩm Nguyên đột nhiên dâng lên một tia hoảng sợ, vì sợ rằng mọi thứ lúc này cũng chỉ là ảo mộng của nàng.
Càng sợ rằng có một rào cản vô hình sẽ hình thành giữa nàng và Lục Chi Quân, khiến nàng chỉ có thể nhìn hắn, mà không thể chạm đến hắn.
Cho nên Thẩm Nguyên khẽ run bàn tay trắng nõn như sứ, muốn giơ tay lên chạm vào gương mặt lạnh lùng của nam nhân.
Lục Chi Quân thấy nàng làm hành động thất thường này, không khỏi nhíu mày lại, sau đó nhanh chóng nắm giữ quyền chủ đạo, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng vào trong lòng bàn tay.
Khí chất của hắn vẫn còn lạnh lùng như trước, nhưng khi nói chuyện với Thẩm Nguyên, giọng điệu lại ôn hòa hiếm thấy, Lục Chi Quân thấp giọng hỏi nàng: “Sao nàng lại tới đây?”
[1] Tô nhân ấn:
[2] Bánh ngũ hương:
[3] Ngọc quán phế:
[4] Bánh quế đường: