Chương 89
Ánh mắt Giản Linh ngưng trệ, sau khi suy nghĩ một chút mới nói: “Anh đấy, thật ra thì bản chất khác với người bình thường, cả người anh toàn là tà khí, theo lý mà nói thì những thứ này sẽ không chọc vào anh…”
Âu Tuấn nghe thấy cô nói vậy thì im lặng vài giây: “Cho nên, cô có thể nhìn thấy sao?”
“Hả?”
Nhất thời Giản Linh không ý thức được anh nói nhìn thấy, là chỉ nhìn thấy cái gì.
Âu Tuấn nói: “Bà cụ nói tôi bị tà khí nhập vào người, cho nên số mệnh sẽ chết, ba mươi tuổi là một rào cản lớn nhưng tôi chưa từng để ý đến nó.”
Âu Tuấn nhìn vào mắt Giản Linh.
“Giản Linh, cho nên cô có thể nhìn thấy… Số mệnh của tôi?”
Giản Linh mím môi một chút, khẽ gật đầu rồi đưa tay lên nhẹ nhàng xoa ấn đường của anh: “Trong mắt trái của tôi, ấn đường của anh như bị nhuộm đen vậy.”
Vốn dĩ tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảm xúc khác của anh, ví dụ như sợ hãi hoặc là hoảng loạn.
Nhưng không có, Giản Linh đột nhiên phản ứng lại, đúng vậy, cô quên rồi, anh là một người đàn ông như thế nào, nhiệm vụ trước đây của bộ đội đặc chủng, sợ rằng lúc nào cũng có thể bỏ mạng.
Nếu như sợ thì, nhiều lần nguy hiểm như vậy, anh có sợ hết được không?
Vẻ mặt của Âu Tuấn rất bình tĩnh, nghe cô nói thì cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi khẽ nhếch: “Vậy cũng thật sự làm khó cô rồi.”
Âu Tuấn chỉ ấn đường của mình: “Ở đây tối đen như vậy, chắc là không đẹp đâu nhỉ?”
Giản Linh vốn rất lạc quan, thấy anh không sợ hãi nên cô cũng rất cởi mở: “Thật ra thì cũng được, anh vốn dĩ rất đẹp trai, cho nên ở đây đen thì cũng chỉ càng làm anh điềm tĩnh mà thôi, thiếu tá Âu, anh vừa vừa phải phải thôi, anh cũng phải để cho người khác một con người sống chứ, không phải người nào cũng đẹp trai như anh đâu.”
Những lời khen của cô luôn được nói ra mà không suy nghĩ, ngược lại lại làm cho người nghe cảm thấy chân thật.
Âu Tuấn cười nhạt, Giản Linh vẫn nắm tay anh như cũ, nói: “Mặc kệ thế nào, chỉ cần anh ở bên cạnh tôi, cho dù tà khí nhập vào người thì cũng không sao, yên tâm đi, đội trưởng Giản tôi đây sẽ bảo vệ anh. Đội trưởng Giản tồn tại chính là để bảo vệ nhân dân không bị tà ma làm hại.”
Âu Tuấn cúi đầu nhìn băng vải bị nhuốm máu trên cổ tay của Giản Linh, ánh mắt sâu thêm vài phần.
Âu Tuấn nhìn chằm chằm vào vết thương vẫn đang chảy máu và sắc mặt nhợt nhạt của cô, ánh mắt bất giác trở nên sâu thẳm.
Âu Tuấn nhìn cảnh tượng của ranh giới chết một chút rồi kéo Giản Linh đi về phía trước.
Giản Linh ngớ người, nói: “Này, anh có biết đường không mà anh đi về phía trước?”
Cảnh hoang vu của ranh giới chết này đã khác hoàn toàn với cảnh ở đường núi.