Chương 82
“Âu Tuấn, nhất định là mày bị điên rồi.”
Lăn lộn cả ngày rồi, Giản Linh rất mệt cho nên cô rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Cuối cùng, đến nửa đêm thì cô bị điện thoại đánh thức, là Chu Viễn Thanh gọi đến.
Cả người Giản Linh tràn đầy bực tức khi bị gọi dậy, cô nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, một giờ sáng, làm cô càng thêm tức giận, cô cầm máy lên, giọng nói không được tốt lắm.
Giản Linh: “Chu Viễn Thanh, anh có thể thôi đi được không?”
Giọng của cô hơi khàn, ngữ khí vô cùng không vui.
Người trong quân đội đều biết tính cách của cô, mặc dù không khó chịu sau khi thức dậy nhưng nếu như đang ngủ mà bị gọi dậy, thì rất đáng sợ.
Chu Viễn Thanh khẽ thở dài: “Đội trưởng Giản tha lỗi cho tôi, có tình huống xảy ra đột ngột.”
Giản Linh dụi dụi mắt, rồi ngồi dậy: “Có chuyện gì?”
Chu Viễn Thanh nói ngắn gọn tình hình của vụ án một lượt.
Có mấy người thanh niên lái xe trên đường vòng quanh núi Yến Giao Lộc Sơn, sau đó bị mất tích. Lúc đó bọn họ vẫn còn ở trên xe nói chuyện qua video với bạn, sau khi kêu lên một tiếng, video đột nhiên bị ngắt.
Bạn bè tưởng rằng đó là trò đùa giai, nhưng sau đó thì làm cách nào cũng không liên lạc lại được nữa.
Chu Viễn Thanh nói: “Tổng cộng có năm người mất tích, ba nam hai nữ, trong đó có một người đứng đầu là một chàng thanh niên, cũng là chủ xe, Ừm… trong nhà có chút bối cảnh. Cô biết cục trưởng La không? Chủ xe này, là con trai của ông ấy.”
Giản Linh có chút bực bội túm tóc: “Con trai của cục trưởng La thì sao nào! Tôi còn là con gái của bố tôi đấy, tôi nói thì có sao? Không lẽ mất con chó, con mèo cũng bắt tôi ra tay phải không? Viễn Thanh, anh bị sao đấy, anh quên nguyên tắc nhận vụ án của bộ chúng ta là như thế nào rồi sao?”